Lâm Tẫn Nhiễm cũng không có bộ dạng thẹn thùng như người con gái bình thường, nghe Quách Vũ Phi nói thế, cô chỉ thản nhiên nói, "Mau uống thuốc đi, đừng nói nữa."
Chu Chính Hiến cực kỳ nghe lời bê bát thuốc lên ngoan ngoãn uống.
Lâm Tẫn Nhiễm ngồi xuống bên cạnh anh, cô nhìn thoáng qua lá trà, "Trà Hoàng Kim?"
Anh uống một ngụm thuốc, mày nhíu lại thành hình chữ xuyên, "Ừ, em uống thử xem có ngon không?"
Lâm Tẫn Nhiễm tùy ý rót một chén, nếm thử, "Anh đổi khẩu vị từ lúc nào vậy?"
Đột nhiên Chu Chính Hiến nhìn cô với ánh mắt sâu xa, "Mặc dù khẩu vị thay đổi, nhưng nguồn gốc cuối cùng của nó vẫn là lá trà."
Động tác uống trà của Lâm Tẫn Nhiễm hơi run, sao cô lại cảm thấy trong câu nói của anh có ẩn ý nhỉ?
Chu Chính Hiến mỉm cười, tiếp tục uống thuốc đắng của mình, cô của lúc nhỏ và cô của bây giờ có hai phong cách khác nhau, nhưng cho dù thế nào thì từ đầu đến cuối đều là cô.
"Mấy người cứ thoải mái nói chuyện như vậy sao?" Quách Vũ Phi trợn mắt, "Coi hai chúng tôi không tồn tại à?"
Đinh Viễn Hằng tiếp lời, "Đúng vậy."
Chu Chính Hiến cười nhạt với hai người, "Đã giác ngộ được như vậy thì bây giờ hai người nên tự giác đi đi."
Quách Vũ Phi, "... Anh không phải người."
Đinh Viễn Hằng lắc đầu, "Lâm tiểu thư, lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ này của Chu đại thiếu gia, có thể hỏi cô làm thế nào mà nắm bắt được cậu ấy không?"
Quách Vũ Phi nghe anh ta hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hai-mat/1266688/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.