Dịch + beta: Bánh 
Thẩm Quân khẽ nhìn về phía Doãn Tưu, hỏi: “Thế…. nếu Doãn Tưu thắng thì thế nào ạ?” 
Lục Kính sờ sợi xích vàng, nhìn vào mắt của Doãn Tưu, cười, “Em ấy thắng, thì đưa đến phòng tôi.” 
“Thế nếu……” 
“Không được để em ấy thua.” 
“Tổng tư lệnh, ngài…… muốn bọn họ phân thắng bại lại muốn cậu ta không phải thua, cái này không phải là đang……” 
Gian lận sao. 
“Tôi chỉ cần kết quả,” Trước khi đi, Lục Kính làm như vô tình mà sờ vào hình xăm trên cổ Doãn Tưu, nói, “Quá trình do cậu quyết định.” 
———- 
Vị trí chủ tọa trên bàn tròn đã để trống rất lâu, không khí nghiêm túc từ đầu đã không còn nữa, quan chức các cấp đều khe khẽ thì thầm với nhau, thảo luận chuyện Lục tổng tư lệnh vốn chưa bao giờ trễ giờ sao hôm nay lại chậm chạp chưa đến. 
Bọn họ đã chờ rất lâu, nhưng không ai dám mở lời hỏi tại sao chủ trì của cuộc hội nghị lại chưa đến. Quyền uy trong tay Lục Kính là thứ không ai dám cả gan thách thức. 
Nhưng tất cả bọn họ đều biết rõ, 5 năm trước, Lục Kính không bao giờ có tư cách được xuất hiện trong bất cứ cuộc hội nghị nào do nhà họ Lục tổ chức, mà một đứa con ngoài giá thú tưởng chừng như chẳng ai coi trọng kia, lại giống như cá chép hóa rồng, biến thành kẻ đứng đầu trong quân đội.  
“Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi. Chúng ta bắt đầu đi.” 
Cánh cửa đang đóng chặt bị mở ra, một người đàn ông có dáng người cao ráo tiến vào. Đôi mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-giet-nguoi/885054/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.