Dịch: Bánh
Hiếm hoi lắm Lục Kính mới được nghỉ ngơi, vừa rảnh rỗi một chút là hắn đã thấy nhớ Doãn Tưu rồi, thế là hắn bảo Thẩm Quân đưa mình về nhà.
Trên đường về, Lục Kính hỏi Thẩm Quân xem dạo gần đây Doãn Tưu hay làm những gì, Thẩm Quân báo lại rằng cậu phải lo cho vấn đề an ninh của bên ta, thêm vào đó là chuyện của bên hội Omega khiến Doãn Tưu rất bận, nhưng năng lực của người này rất mạnh, chuyện nào cũng xử lý gọn gàng ổn thỏa, nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Tưu Tưu của hắn tất nhiên là phải tài giỏi rồi, dù là vẻ ngoài hay là trí tuệ thì cũng đều là nhất, ở trong lòng hắn, Doãn Tưu là một người vô cùng hoàn hảo.
Thế nhưng, cậu đã không gọi điện thoại cho hắn trong một thời gian dài, điều này không ổn chút nào.
Lục Kính cảm thấy, nếu hắn không có người kia ở bên thì không khác gì trời sập, còn Doãn Tưu nếu không có hắn thì lại như hổ về rừng, ở nơi nào cũng có thể tỏa sáng rực rỡ.
Lục Kính thở dài phiền muộn, nếu Doãn Tưu không kết hôn với hắn, có khi hắn vẫn sẽ phải sợ rằng cậu không yêu mình.
Sau một tiếng thở dài khác, người đàn ông lấy điện thoại ra gọi điện cho Doãn Tưu.
Cậu bắt máy rất nhanh, hỏi hắn có chuyện gì vậy. Lục Kính nhìn cảnh tượng hoang vắng bên ngoài cửa sổ xe, trong lòng cũng vô cùng trống vắng: "Tưu Tưu, có phải em đang muốn ly hôn với tôi không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-giet-nguoi/3542341/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.