Chương trước
Chương sau
Dịch + beta: Bánh

"A a a ——!"

"Cứu mạng, cứu mạng!!"

Lục Kính móc chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa một cách ung dung, nhân viên phục vụ cố gắng ngăn hắn lại: "Tổng.... tổng tư lệnh, Omega bên trong có thể đã có đôi... đây là khách sạn tình yêu...... Ngài không thể......"

"Của tôi." Khuôn mặt của Lục Kính vẫn mang vẻ mệt mỏi, hắn nhìn nhân viên phục vụ, nói, "Em ấy là Omega của tôi."

Người phục vụ chưa kịp phản ứng thì cửa đã bị đóng lại. Phía sau y giờ đã là một vũng máu, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, con chó săn nuốt hết những miếng thịt đỏ lòm kia vào mồm, liếm miệng sạch sẽ rồi ngồi ngay ngắn ngay bên ngoài cánh cửa.

Thật tàn nhẫn làm sao, không khác những gì trong lời đồn là mấy cả. Nhân viên phục vụ nuốt nước bọt, run rẩy gọi cấp cứu rồi vội xuống lầu.

Mặt trời đã sắp lặn, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu rọi vào bên trong phòng, cũng chiếu lên người đang ngồi trước cửa sổ với lớp quần áo đã xộc xệch.

Lục Kính khịt mũi, hắn chưa khỏi bệnh hẳn, lúc nói chuyện vẫn còn mang giọng mũi đặc sệt. Người đàn ông chậm rãi tháo găng tay, khăn quàng cổ cùng áo khoác ra, từ từ tiến lại gần phía Doãn Tưu.

Hắn đang cố gắng kiềm chế bản thân, mùi pheromone của Doãn Tưu quá nồng, trong đầu Lục Kính giờ chỉ toàn là hình ảnh người kia bị hắn làm tới mức cả người đỏ ửng, nhưng hành động của người đàn ông lại vô cùng lịch sự. Hắn nhẹ nhàng bế cậu lên giường, từ trên cao nhìn xuống Doãn Tưu đang bị dục vọng tra tấn.

"Tưu Tưu."

Lục Kính cởi cúc áo của Doãn Tưu ra, vạch áo cậu ra hai bên, hai đầu v* không có ai chăm sóc đã đứng thẳng chờ người đến âu yếm. Lục Kính dùng ngón tay khẽ chạm vào đó, Doãn Tưu hừ một tiếng, vươn tay nắm lấy tay người đàn ông thật chặt, hai chân cũng dạng ra, cả người run rẩy không ngừng.

Chàng trai chậm rãi kéo tay Lục Kính tới gần mặt mình, vừa cọ vừa nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, ngài cứu em được không?"

"Cứu như thế nào?" Lục Kính thấy trái tim hắn đã sắp nhảy ra khỏi lồng ngực tới nơi rồi, một Doãn Tưu như thế, quả thật quyến rũ đến chết người.

"Làm em," Doãn Tưu cố gắng ngồi dậy, ghé lại gần nửa người dưới của Lục Kính, vươn đầu lưỡi ra liếm nơi đang phồng lên của hắn, muốn lấy lòng vị Alpha này, "Tiên sinh dùng cái này làm em được không?"

"Đừng gọi tôi là tiên sinh," Lục Kính đưa tay sờ mặt Doãn Tưu, ấn cổ cậu, xem cậu liếm ướt đũng quần của mình, "Gọi tôi là A Kính."

"A Kính," Doãn Tưu mím môi, dùng ngón tay vẽ theo vòng tròn ở nơi mình đang liếm, trong mắt tràn đầy mê hoặc, "Pheromone của em không thơm sao? Sao anh còn chưa cởi quần làm em nữa?"

"Vậy em biết tôi là ai không?"

Lục Kính vén tóc mái của Doãn Tưu lên, thuận tay vuốt ve luôn lỗ tai cậu.

"Là A Kính." Doãn Tưu vùi mặt vào bụng Lục Kính, ngón tay đã cởi dây thắt lưng của hắn ra, mở nút cài, kéo khóa kéo xuống, "A Kính - người yêu em muốn chết."

Lục Kính bắt lấy tay Doãn Tưu, đẩy cậu nằm lại trên giường, hắn cởi quần áo, nhẹ nhàng hôn người kia một cái, "Vậy em có biết tôi đáng thương đến cỡ nào không?"

"Tôi chỉ muốn tiền tài, quyền lực, địa vị."

"Tôi không muốn tình yêu."

"Nhưng em lại xuất hiện," Lục Kính gỡ hai cái chân đang quấn trên eo mình xuống, nhưng hai bắp đùi kia lại kẹp lấy eo hắn thêm một lần nữa.

Người đàn ông lại tiếp tục gỡ chúng ra, nhìn Doãn Tưu bằng vẻ mặt nghiêm túc rồi nói bằng giọng mũi dày đặc, "Em đã chinh phục được ham muốn chiếm hữu sâu trong lòng tôi, chiếm được một nơi thật sâu trong trái tim tôi. Nhưng tôi không muốn đánh mất những mục tiêu ban đầu, và cũng không thể mất đi em, tôi yêu em, nhưng tôi sẽ không vì em mà từ bỏ tham vọng cùng hoài bão của mình."

"Em biết...... Em biết......" Doãn Tưu vẫn kiên trì muốn quấn chân lên eo Lục Kính, cậu ôm cổ của người kia bằng cả hai tay, kéo hắn xuống muốn hôn, "A Kính của em là mạnh nhất, chúng ta làm trước đi được không....."

"Em thật là......" Lục Kính vuốt ve cánh mũi của Doãn Tưu, hôn lên nốt ruồi son trên đó, "Tình nguyện cho tôi sao?"

"Tình nguyện......" Doãn Tưu giữ tay người đàn ông, để hắn sờ sau gáy mình rồi lại uốn éo cọ vào người, vào nơi đã cương cứng kia của hắn, "Anh có thể cắn tuyến thể, đánh dấu em.... Bắn trong thân thể em... Thậm chí còn có thể bắn trong khoang sinh sản...... Đánh dấu em..... Đánh dấu vĩnh viễn...."

"Tưu Tưu." Lục Kính kích động đến mức run rẩy, hắn không ngừng mơn trớn gương mặt của Doãn Tưu, trong con ngươi màu xám như đang nổi bão, "Tôi yêu cầu em tỉnh táo lại, nhìn tôi cho kỹ rồi hãy nói cho thật rõ ràng."

"Xin anh đó......" Doãn Tưu ôm Lục Kính, hôn lung tung lên cổ hắn. "Em biết anh là Lục Kính...... Cũng biết là anh đã làm em vào hôm anh phát tình.... Lúc đó em giúp anh mà đúng không? A Kính...... A Kính, giờ anh cũng giúp em có được không? Em tình nguyện...... Tình nguyện để anh đánh dấu, trở thành bạn đời của anh.... Ưm....."

Lục Kính nhéo cằm Doãn Tưu, yên lặng ngắm nhìn cậu vài giây rồi hôn chàng trai một cách cuồng nhiệt.

"Em vẫn luôn giúp tôi, cứu rỗi tôi......" Lục Kính ôm mông Doãn Tưu, kéo hai chân cậu ra rồi chậm rãi cắm vào, "Tưu Tưu...... Tôi sẽ cho em tất cả những gì mà tôi có..... Chỉ cần em yêu tôi, luôn ở bên cạnh tôi."

"A ha...... Em yêu...... Em yêu anh......"

Nhìn những vết sẹo trên người Lục Kính, lý trí của Doãn Tưu quay về trong chốc lát, cậu nhớ đến những tấm ảnh chụp đó, trong lòng như có gì đó rơi lộp bộp một cái, cậu đã nói rồi, cậu đã nhận ra mình yêu người đàn ông này vào đêm lên kế hoạch giết hắn, và giờ thì cậu đã nói ra luôn rồi.

Tình yêu bắt đầu từ khi nào? Doãn Tưu không nhớ nổi, nhưng trái tim của cậu đã bị người kia làm cho rung rinh mỗi lần hai người ở bên nhau thì phải.

Doãn Tưu kêu một tiếng: "Lục Kính."

"Những câu mà em nói...... Không phải lời nói dối."

"Câu nào?"

Trái tim của Lục Kính run lên, hắn nhịn không nổi nữa mà đi vào nguyên cây, mạch suy nghĩ của Doãn Tưu bị quấy rầy, cậu nuốt nước bọt, thở hổn hển vài tiếng, khoái cảm ập đến khiến cậu phải rùng mình. Doãn Tưu cố gắng chống lại phản ứng sinh lý, đưa tay muốn chạm vào Lục Kính.

Lục Kính khom lưng, dụi mặt vào lòng bàn tay của Doãn Tưu, cậu hôn hắn một cái thật dịu dàng, "Em nói em yêu anh, đánh dấu vĩnh viễn, đều là nói thật, Lục Kính, em tin anh."

"Được lắm......" Giọng Lục Kính đã có hơi run, hắn hôn Doãn Tưu, cuốn lấy đầu lưỡi của chàng trai, vừa liếm lại vừa mút, "Giấc mộng đẹp của Lục Kính tôi đã trở thành sự thật rồi."

Doãn Tưu đã bị dục vọng nhấn chìm, cậu mê muội cảm giác mà vật thô to đang càn quấy trong cơ thể mình đem lại, chắc là do vừa mới bệnh xong, chút nhiệt độ của cơn sốt vẫn còn sót lại trên dương v*t của Lục Kính, Doãn Tưu bị lấp đầy, vừa nóng lại vừa căng chặt, nhưng cậu vẫn tha thiết muốn được vuốt ve, được da thịt thân cận, được Alpha của mình hôn môi.

"Nóng quá......" Doãn Tưu đưa tay sờ vào đầu v* bị Lục Kính ngó lơ do chỉ bận hôn môi, nếu người kia không ôm lấy cậu, có lẽ cậu đã bị hắn chơi cho văng ra xa rồi. Chàng trai ôm lấy người đang mải mê hôn mình, van xin hắn: "Liếm liếm đầu v* đi..... A Kính.... Liếm đầu v* được không?"

"Tại sao?" Lục Kính cười, "Em phải cho tôi biết lý do trước đã chứ?"

"Anh qua đây đi...... Em sẽ lén nói cho anh biết......"

Lục Kính ghé tai lại gần, chỉ nghe thấy Doãn Tưu dùng giọng điệu vừa có chút ngây thơ lại vừa sắc tình mà thủ thỉ bên tai hắn: "Anh liếm cho nó to lên rồi... biết đâu sẽ có sữa thì sao.... A Kính, muốn uống sữa không?"

"Muốn," Miệng lưỡi Lục Kính khô khốc, hắn thấy hình như mình lại sắp phát sốt trở lại, nhưng lần này là thứ giữa hai chân, dù đã ngâm trong nơi đầy nước của Doãn Tưu mà nơi đó vẫn nóng đến mức bỏng rát, chỉ muốn ở lỳ trong đó, nhờ nước của người kia chữa cháy cho mình, "Muốn uống sữa của Tưu Tưu."

Lục Kính bị Doãn Tưu dụ dỗ, bèn vùi đầu liếm láp thật nghiêm túc. Doãn Tưu nhìn khuôn ngực vốn bằng phẳng của mình dần sưng lên dưới thế tấn công của người đàn ông, cậu bị kích thích đến mức không ngừng rên rỉ, mãi đến khi ngực tê rần, còn có chút hơi đau, Doãn Tưu mới bắt đầu hối hận: "Đau.... Bảo anh liếm mà, anh cắn làm gì cơ chứ..... Sao lại học theo Lăng Phong rồi..... Ăn nhiều như thế, hung dữ với người ta...."

"To lên rồi này......" Lục Kính vẫn không buông tha mà tiếp tục liếm, đồng thời cũng rất có trách nhiệm mà báo cáo thành quả lại cho Doãn Tưu, "Nhưng tôi vẫn chưa nếm được sữa của Tưu Tưu."

"Không có sữa sao......" Doãn Tưu hoang mang, cậu đưa tay sờ ngực, "Sao em lại không có sữa......"

Chất lỏng màu trắng sữa không xuất hiện như những gì Doãn Tưu mong muốn, cậu dùng sức bóp, nhưng vẫn không có gì chảy ra từ nơi đầu v* cả.

"Không có...... Hức...... Em không có sữa......" Doãn Tưu bỗng trở nên khổ sở, các Omega đều sẽ có sữa trong kỳ phát tình, nhưng chỉ riêng cậu là không, "A Kính... em là một Omega tàn tật....."

"Có có," Lục Kính mê dáng vẻ đáng thương nũng nịu của Doãn Tưu muốn chết, hắn cúi đầu, chăm chỉ liếm mút, dùng nước bọt bôi lên hai đầu v* đã đỏ tươi, "Tôi uống hết rồi này.... Tưu Tưu ngoan..."

Hẳn là vì cắt bỏ một bộ phận trong khoang sinh sản nên cậu mới không thể có sữa. Lục Kính đau lòng khôn xiết, hắn hôn Doãn Tưu vẫn còn đang hoang mang, dịu dàng vỗ về cậu: "Ngọt không? Tất cả đều là mùi hương của em."

Doãn Tưu nhìn người Alpha tuấn tú phong độ của mình, gương mặt cậu lại càng thêm ửng đỏ, mê muội đến choáng váng: "Ngọt...... A Kính...... dương v*t của anh đúng là bảo bối... Làm em thật thoải mái.... Ưm....."

"Thế tôi là gì của em?" Lục Kính đưa tay vuốt ve cậu nhỏ đang run rẩy của Doãn Tưu, hỏi.

Trước sau đều được chăm sóc, Doãn Tưu sướng run cả người, cậu ôm Lục Kính, khẽ liếm vào tai hắn, chậm rãi nói: "Cũng giống như dương v*t của anh..... Đều là cục cưng của em."

Trời đã tối đen, ngọn đèn vàng trong phòng tỏa ra ánh sáng ấm áp, chiếu vào thân thể xinh đẹp của Doãn Tưu, càng tăng thêm vẻ quyến rũ cho cậu.

Trên sô pha hình bán nguyệt trước cửa sổ sát đất, Doãn Tưu chống tay lên mặt kính trong suốt, phía sau là Lục Kính đang không ngừng va chạm.

Trên bàn có một bó hoa bách hợp đã sắp khô héo, ở một nơi như thế này, để có thể giữ cho hoa không tàn úa chỉ trong một ngày, khách sạn đã vô cùng cố gắng rồi.

Doãn Tưu không chống đỡ nổi trước sự tấn công mãnh liệt của Lục Kính, hoa bách hợp đã ố vàng trước mắt cậu giống như đang sinh trưởng trở lại, lúc cao lúc thấp, mấy đóa hoa màu trắng như hóa thành những đám mây vất vưởng trên cành lá màu xanh lục.

"A Kính......" Doãn Tưu đưa tay lấy đóa hoa, bỏ nó vào trong miệng mình, cậu quay đầu, mơ màng nói, "Em muốn hôn nữa."

Lục Kính cúi người xuống hôn cậu, cánh hoa đã bị Doãn Tưu ngậm đến ướt sũng, nụ hôn của người đàn ông khiến cánh hoa kia rơi xuống, Lục Kính ôm chân cậu, đâm thật mạnh vào bên trong, cánh hoa màu trắng bị nghiền nát dưới đầu gối của chàng trai, để lại một dấu vết.

"Sợ cao à?" Lục Kính hôn lên gáy Doãn Tưu.

"Sợ......"

Khi Lục Kính ôm Doãn Tưu từ trên giường qua tới đây đã phát hiện ra, cậu không dám nhìn ra bên ngoài cửa sổ mà chỉ nghiêng đầu, dùng cánh tay che mắt mình lại.

"Không sợ," Lục Kính ôm lấy Doãn Tưu từ phía sau, ấn cậu lên cửa kính, đâm vào sâu đến tận cùng, không cho cậu có cơ hội trốn thoát.

Doãn Tưu nhắm chặt mắt, Lục Kính thấy thế, bèn hôn lên môi cậu, "Có tôi ôm em rồi, đừng sợ."

Doãn Tưu chậm rãi mở mắt ra, ngoài cửa sổ là cảnh phố xá phồn hoa vô tận, thấp thoáng đâu đó ở nơi chân trời là cảnh đồi núi mờ ảo. Cậu nhìn xuống, ở dưới đất là cảnh cầu hôn mà ai đó đã chuẩn bị thật tỉ mỉ, cùng với tiếng chúc phúc của đám đông đang vang lên không ngớt.

Dù Doãn Tưu có đang bị chi phối bởi kỳ phát tình, ánh mắt của cậu vẫn bình tĩnh như thế, nhìn về phía chúng sinh như thể đang giẫm lên bọn họ dưới đôi chân của mình vậy. Lục Kính không thể kìm nén được sự say mê trong ánh mắt của mình nữa, hắn nguyện biến chúng thành tinh dịch, bắn hết vào trong thân thể của người kia, để cậu có thể cảm nhận cảm giác bị sự mê đắm đó lấp đầy.

"Không sợ nữa à?" Lục Kính buông Doãn Tưu ra, đưa tay mơn trớn đầu v* đã sưng tấy của cậu, hỏi người đang run rẩy khi bị hắn bắn vào trong.

Hơi thở của Doãn Tưu phun lên cửa kính, cậu nhìn bóng dáng của mình đang được phản chiếu trên mặt kính, trông vô cùng dâm đãng.

Lục Kính thấy cậu nhìn chằm chằm hình ảnh hai người bọn họ làm tình trên mặt kính, bèn rút dương v*t vẫn còn đang cắm trong thân thể của Doãn Tưu ra, mà người kia cũng bị hành động của hắn làm cho giật mình.

Doãn Tưu nhìn Lục Kính, đưa tay nắm lấy thứ vẫn còn đang dính dâm dịch sáng bóng của hắn, khẽ vuốt ve nó vài cái, cậu liếm môi: "Quả nhiên là rất tuyệt."

"Sao tôi có thể không tuyệt được chứ." Dưới cái nhìn chăm chú của Doãn Tưu, Lục Kính lại đi vào lỗ nhỏ vẫn còn đang ướt sũng của cậu thêm một lần nữa, "Sao Tưu Tưu có thể không tuyệt được chứ."

"Ưm......"

Doãn Tưu nhận thấy Lục Kính đang cố ý đâm vào khoang sinh sản của mình, cậu đưa tay chộp lấy tay hắn, kéo hắn qua sờ vào nơi đang nhô lên trên phần bụng của mình rồi lại nhìn hình ảnh phản chiếu của người đàn ông trên mặt kính, nỉ non, "Anh sắp chịch hư em rồi....... A Kính......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.