Dịch: Bánh
"Tiểu Tân!" Lý Dương Lưu chĩa súng về con chó kia, một viên đạn ghim vào bụng nó, y quay đầu nhìn Doãn Tưu, nôn nóng hỏi, "Em ổn không?"
Doãn Tưu sờ vết máu, cười cười: "Vẫn ổn."
"Lăng...... Lăng Phong?" Doãn Tưu bỗng nhìn thấy một con cảnh khuyển cũng đang sủa như điên, không tự chủ được mà gọi một tiếng.
Lăng Phong nghe thấy giọng nói quen thuộc liền đi vòng đến bên chân Doãn Tưu khẽ ngửi, xác nhận đây là người quen xong, nó liền xoay người, sủa ngược trước đám chó kia, cảnh cáo chúng không được làm bậy.
Đám cảnh khuyển im bặt, Doãn Tưu vui vẻ, khom lưng dụi vào cổ Lăng Phong, nói: "Giỏi quá."
Lăng Phong được khen, bổ nhào vào trong lòng Doãn Tưu, kéo mặt nạ kia xuống rồi liếm mặt cậu, hưng phấn sủa vài tiếng gâu gâu.
"Tiểu Tân, xử lý miệng vết thương trước rồi nhanh chóng đi thôi."
"Được, giúp em lau sạch vết máu đi, tránh để lại tung tích."
Lý Dương Lưu lấy thuốc cầm máu ra khỏi túi quần, nhưng lúc nhìn thấy bả vai trắng nõn đang chảy đầy máu tươi của Doãn Tưu, y ngẩn người.
Nơi đó tựa như một đóa hoa sen đỏ.
Thật xinh đẹp.
Lý Dương Lưu chậm rãi tiến lại gần, hôn vào bả vai của Doãn Tưu.
Tất nhiên là Doãn Tưu bị hành động của người kia dọa sợ, vừa giãy giụa đã bị y ôm lấy, Lý Dương Lưu hôn lên tuyến thể sau gáy cậu, nói: "Tiểu Tân, em thật đẹp. Có thể lấy gì để hình dung em đây... không gì có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-giet-nguoi/3542329/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.