"Trương Tự..." Còn chưa nói xong, đối phương đã bịt kín miệng anh, môi hắn dán bên tai anh, đôi mắt màu lam mê người dưới lớp mặt nạ lóe ám quang: "Im lặng chút nào, cậu sẽ nghe lời mà đúng không?" 
Lưỡi dao lạnh băng đè trên động mạch, đồng tử Hạ Vũ Trạch run rẩy co rụt, anh không dám kêu lên, cũng không dám giãy giụa, anh sợ giây tiếp theo động mạch của mình liền bị tàn nhẫn cắt đứt. 
"Bé ngoan..." Hắn như khen thưởng mà nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt anh, rồi lại bóp cổ anh, lặng lẽ léo anh vào sâu trong rừng tuyết. 
Trên nền tuyết sẽ lưu lại dấu chân, Hạ Vũ Trạch nhìn một hàng dấu vết bị lôi kéo trên tuyết, trong lòng khẩn cầu Trương Tự Hách có thể mau chóng tìm thấy mình. 
Kẻ Săn Mồi cũng có vẻ rất gấp, hắn phải nhanh tay, vì thằng nhóc điên khùng làm người ta chán ghét kia đang ở gần đây, cậu ta tùy thời đều có thể sẽ phát hiện Hạ Vũ Trạch đã biến mất. 
Nhưng mọi việc bọn họ lo lắng chẳng hề xảy ra, thậm chí cả một chút tiếng vang cũng không có, mãi cho đến khi Kẻ Săn Mồi lôi anh lên xe thì bóng dáng Trương Tự Hách vẫn chưa từng xuất hiện. 
Hạ Vũ Trạch tuyệt vọng nhắm mắt lại. 
Xe bắt đầu chậm rãi di chuyển, cốp xe chất đầy hoa hồng tươi, mùi hoa hồng quanh quẩn ở chóp mũi, anh bỗng nhớ lại, trước khi sống lại, anh cũng nằm trong một biển hoa hồng mỹ lệ như vậy. 
Những đóa hoa đó đều do Kẻ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-dien/2818073/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.