Hạ Vũ Trạch một đường thông suốt tiến vào Tô gia, việc này làm anh không khỏi cảm thấy phát lạnh sau lưng, nhưng đã đến Tô gia rồi, kết quả thế nào anh cũng phải chấp nhận. 
Khi nhìn thấy Tô Lam, hắn đang ngồi trên chiếc ghế sô pha mà Hạ Vũ Trạch thích nhất khi còn bé. Trong chớp mắt hắn nhìn thấy anh, mỉm cười đi về phía anh, tựa như hắn vẫn là người anh trai dịu dàng ngày trước: "Về rồi hả Vũ Trạch." 
Hạ Vũ Trạch không đáp. 
Tô Lam kéo tay anh đi đến trước bàn ăn: "Anh kêu người làm món em thích nhất, em ngồi xuống nếm thử đi." 
Hạ Vũ Trạch nhàn nhạt lướt qua đồ ăn trên bàn, nói: "Anh có chuyện gì thì trực tiếp nhắm vào tôi, thả anh Dũng ra đi." 
"Em nói tên cảnh sát kia hả." Hắn cười cười: "Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, anh nhất định sẽ thả hắn đi." 
Hắn lôi kéo anh đến bàn ăn, Hạ Vũ Trạch vội vàng túm chặt hắn: "Anh nói cho tôi biết anh Dũng ở đâu trước đã?" 
Tô Lam không vui: "Ăn cơm trước." 
Hạ Vũ Trạch ngẩn người, cảm xúc của hắn không đúng lắm, đành phải ủy khuất nhịn xuống trước, mặc cho Tô Lam lôi anh đến bên bàn ăn ngồi xuống. 
Nhìn một bàn đầy món ngon mỹ vị, Hạ Vũ Trạch hơi thả lỏng, động đũa. Tô Lam ở đối diện anh hai tay chống cằm, vô cùng cưng chiều nhìn anh ăn: "Thích không?" 
"Ừ." Hạ Vũ Trạch nhẹ nhàng đáp, nhớ tới gì đó, anh nói: "Tôi nhớ lúc trước ở Tô gia, lúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-dien/2818053/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.