Ning Goni lại chỉ biết thở dài thôi. Suốt cả 3 ngày rồi, em gái cô vẫn chưa tỉnh. Điều này làm cô sốt ruột vô cùng. Tối hôm đó cô đi bộ về chung cư, có đứng lại ngay cây cầu ngắm cảnh. Đẹp thật, cô bận bịu đi làm suốt 6 năm nay, bản thân cô ít cô đi chơi, thậm chí hiếm khi thấy cô rãnh. Nụ cười mang theo tiếng thở dài. Nhìn xuống dòng nước đang bập bềnh, mắt cô mở to, cực lớn. Cô thấy một người đàn ông đang bò lên trên bờ. Goni đi xuống dưới cầu, cầm điện thoại rồi bật flash lên rọi vào người đàn ông kia. Ánh đèn làm cô thấy rõ hơn. Cô ôm miệng cố gắng không phát ra tiếng. Toàn là máu và vết thương. Người đàn ông kia thều thào nói
"Tắt đèn đi"
Cô vội tắt đèn đi đến chỗ đó. Giọng cô lý nhí hỏi
"Anh..vẫn ổn chứ. Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé"
"Đừng..tôi..."
Tiếng gầm nhẹ, hẳn là đau lắm. Cô tiến tới kéo anh ta vào phía trong, lấy áo bông khoác lên cho anh ta. Cô lấy hết sức đỡ anh ta lên. Cô dìu anh đi vào ngỏ tắt đến chung cư. Anh ta ngất rồi. Cô gắng sức kéo anh bỏ lên sofa. Lấy khăn ấm lau sơ máu trên người. Đôi lông mày nhíu lại vì khó chịu.
"Tôi đang lau cho anh"
Anh ta thở hắt ra. Cô cởi áo ngoài, vết thương chi chít. Cô từ từ lấy khăn lau, rồi rửa vết thương, sau đó băng bó lại sạch sẽ. Thấy anh ta ngủ rồi, cô mới ngồi tựa vào thành ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-dien-van-duoc-yeu/2637122/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.