Cạch, tiếng cánh cửa đã đóng lại toàn phần. Sắc mặt của Yang Tae cũng thay đổi theo đó. Khác với sự ngây ngô lúc đầu, đôi mắt cậu có cái gì đó rất đáng sợ. Gương mặt cũng lạnh lùng đi vài phần. Yang Tae bước chân xuống nhà bếp, lấy một con dao sắc bén từ trong số dao vắt trên tường. Một tia sáng xẹt qua mắt cậu, tiếp đó một dòng máu tươi chảy ra từ cánh tay. Nhưng Yang Tae không thấy đau một chút nào, ngược lại còn nở nụ cười rất mãn nguyện, ngồi bệt xuống sàn nhà. Cảm giác từng giọt máu từ từ chạy ra khỏi người cậu như sắp trút cạn. Đôi mắt đờ đẫn nhìn mọi vật xung quanh không còn rõ ràng như trước nữa. Dần dần khép lại.
Bóng tối bắt đầu xâm chiếm vào trong tâm trí cậu giống như bản thân vừa rơi xuống mười tám tầng địa ngục không có một ánh sáng nào len lỗi vào nơi tối tăm ấy. Nhưng nơi đó lại xuất hiện một giọng nói quen thuộc. Từng chữ từng chữ vang vọng khắp nơi lấn át cả bóng tối.
“Yang Tae hôm nay con lại đánh nhau với bạn à?”
“Yang Tae dừng việc chơi game lại ngay cho mẹ!”
“Yang Tae ăn cơm xong rồi hẳn đi con.”
“...”
“Yang Tae con làm mẹ thất vọng quá.”
“Yang Tae nếu một ngày nào mẹ biến mất con hãy sống thật tốt nhé. Phải nghe lời cha và người lớn trong nhà đó, có biết chưa.”
Nụ cười mãn nguyện rồi tan biến trong hư vô.
“MẸ!!”
Yang Tae hét lớn trong vô thức, cậu bàng hoàng mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-dien-doc-chiem/3447686/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.