8
Sau khi buổi tiệc kết thúc, tôi một mình ra về.
Đi qua một hành lang tối tăm, tôi vô tình nghe thấy giọng nói của Trương Nguyệt.
Hình như cũng không phải vô tình.
Giọng nói của Trương Nguyệt mang theo chút ấm ức:
“Cảnh Chiêu, em vừa uống rượu, dạ dày không ổn lắm, anh đưa em đến bệnh viện được không?”
Người đẹp làm nũng, ai mà không động lòng chứ.
Tôi dừng bước, khoanh tay, chuẩn bị xem một màn kịch hay.
Cảnh Chiêu vẫn như cũ quay lưng về phía tôi, mà tôi lại bắt gặp ánh mắt của Trương Nguyệt.
Một ánh nhìn khiêu khích tựa như đã nhìn thấy trước kia.
Tuy nhiên, ở đời này, trong lòng không chút bận tâm nên tôi đã bước đi, chưa bước được hai bước đã nghe rõ ràng giọng nói của Cảnh Chiêu truyền đến:
"Ồ, chuyện cô đau bụng không phải việc của tôi."
Cảnh Chiêu đi ra ngoài thì nhìn thấy tôi, tôi đang dựa vào cửa xe. Vào ban đêm ánh đèn neon của thành phố lấp lánh, phản chiếu những khuôn mặt vội vã của người qua đường.
Tôi cúi đầu châm một điếu thuốc, xuyên qua làn khói mù mịt, tôi nhìn thấy Cảnh Chiêu đang đi về phía tôi, cả hai đều im lặng một lúc, tôi phá vỡ thế bế tắc trước:
“Anh vẫn thích tôi?"
Cảnh Chiêu theo bản năng mở miệng định trả lời, nhưng không biết nghĩ gì, lại không nói nữa.
Tôi nhướng mày, cười:
"Không ngờ anh Cảnh đây lại là người trọng tình trọng nghĩa."
Tôi đứng thẳng, móc móc ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-den-toi/2776584/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.