Đó là ngày không mấy đẹp trời nhưng đó là ngày tuyệt với nhất đối với Ánh Nguyệt. Trái tim cô sung sướng vô cùng bởi lẽ người cô thích nay đã thích cô. Ánh Nguyệt vui mừng sắp khóc, cô nhìn anh đầy yêu thương nhưng trong mắt anh hiện lên đôi điều gì đó không thể giải thích được. Ánh Nguyệt chợt nhớ đến Ánh Dương, nhớ đến anh đã có vợ sắp cưới, cô mỉm cười nhạt. Hoàng Phong nhìn nụ cười của Ánh Nguyệt khó hiểu, anh lặp lại lời nói của mình một cách chắc chắn:
- Tôi thích em! Thật đấy
- Thật thì sao chứ? Nó chỉ khiến tôi ảo tưởng nhiều hơn thôi - Đôi lông mi đó sụp xuống trông càng buồn hơn
- Tôi sẽ đi hủy hôn với Đinh Hương - Hoàng Phong nói và bỏ đi
Ánh Nguyệt ngạc nhiên kéo anh lại nhưng khuôn mặt anh biểu hiện rất nghiêm túc việc mình vừa nói, nó khiến cô càng hy vọng hơn. Hy vọng rằng cô có thể có được hạnh phúc, hy vọng rằng sẽ không phải giấu mình trong băng giá nữa, hy vọng rằng...anh...là người cô yêu. Ánh Nguyệt lắc đầu, miệng nhoẻn một nụ cười mệt mỏi, đôi mắt xám tro lấy lại vẻ mạnh mẽ ban đầu:
- Đừng làm cho mọi chuyện rối hơn nữa. Tôi mệt mỏi lắm rồi
- Cứ để tôi giải quyết...nó sẽ trở nên dễ dàng nếu em không nghĩ nó phức tạp - Hoàng Phong ôm Ánh Nguyệt vào lòng xoa đầu cô
Mùi hương cơ thể hai người hòa quyện vào nhau tạo nên một thứ mùi khiến họ cứ dính chặt, càng ôm lâu càng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-danh-cap-noi-buon/2261696/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.