Ánh Dương mặc dù đã lộ ra bí mật này nhưng Hoàng Phong và Hoàng Phi cùng là anh em thì chưa! Nếu như để chuyện này lộ ra ngoài... tất cả thực sự sẽ loạn lên! Thực sự sẽ loạn lên! 
- Chị...? - Nó nhìn chị mình ngây ngốc suốt thời gian dài mà khẽ gọi. 
- Anh ấy ở đâu? - Giọng nói lạnh lẽo như của một người khác. 
- Chị? - Ánh Dương hỏi lại, để chắc chắn là nó nghe nhầm. 
Ánh Nguyệt đứng bật dậy, cô xoay người hướng về phía nó, đầu hơi nghiêng một chút qua phải, như thể cô đang nhìn một thứ dơ bẩn. Ánh mắt xám tro từ trên nhìn xuống nó, trong chốc lát nó cảm nhận được sự kinh thường, lạnh lẽo bộc phát trong người cô. Thật sự... đây là một người khác! 
Hướng ngược tối, mặt Ánh Nguyệt càng thêm tối tăm, chỉ có đôi mắt xám tro phát sáng tàn nhẫn. Đôi môi căng mọng nhắc lại lời của mình: 
- Tôi hỏi "Anh ấy ở đâu" 
Ánh Dương sống lưng truyền đến một cảm giác lạnh, đôi mắt nâu sữa đảo quanh khó nhọc, miệng run rẩy: 
- Em...không biết. 
Ánh Nguyệt không nhiều lời, tiến thẳng ra người cửa, mặc kệ cho Ánh Dương đuổi theo. Dưới nhà bà Trần đang tự bồi rượu, trên tay còn cầm điếu thuốc lá đang cháy, nhìn thấy Ánh Nguyệt bà càng thêm chán ghét. Bà tiến tới trước mặt cô nặng ra một nụ cười khinh bỉ: 
- Mày đi đâu vào giờ này? Làm tao mất mặt chắc mày thấy rất vui? 
- Tôi làm bà mất mặt... khi nào? - 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-danh-cap-noi-buon/2261683/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.