Bốn mươi mốt,
Nhân viên giáp: Này, tôi lại thấy tổng giám đốc mình hôn hôn một cái khung ảnh nữa đó!
Nhân viên ất: Hả?! thật sao? Sao chị thấy được thế?
Nhân viên giáp: Lúc tôi đưa cà phê vào thì bắt gặp! Vừa muốn thám thính người trên ảnh là ai, tổng giám đốc lại cất khung ảnh xuống mất tiêu.
Nhân viên ất: Thật đáng tiếc...... Ấy cha, chẳng lẽ chúng ta sắp có bà chủ sao?
Nhân viên giáp: Xem ra đúng là vậy rồi. Nhưng mà gần đây tổng giám đốc hay cau mày lắm, có lẽ là xảy ra chuyện với phu nhân rồi.
Nhân viên ất: Hay là...... Chúng ta giúp ngài ấy?
Nhân viên giáp: Được đó nha! Không biết chừng còn được tăng lương nữa...... Há há......
Nhân viên ất: Há há há......
Bốn mươi hai,
Hai tay Hoà Đồng đút vào túi, đi dạo trong khu rừng cây ở trường.
Giờ là mùa thu, từng chiếc lá phong nhiễm ánh nắng rơi đầy mặt đất, phủ thành một mảng vàng óng ánh, rất đẹp.
Hòa Đồng tùy ý lấy một chiếc lá, ngắm nghía trong tay.
Bốn tuần chưa gặp Giao Dịch nữa, xem ra anh ta thật sự rất bận.
Nhưng, không ngờ, lâu như vậy rồi, mình còn có thể nhớ kỹ một người chỉ mới gặp qua một lần.
Hòa Đồng bỏ cái lá trong tay xuống, bỗng nhiên nhíu mày.
Tên nhóc Tiêu Trì hẹn mình ở đây, sao lâu lắm rồi còn chưa thấy tới?
Không phải.... Bay vào cái ao nào trong rừng rồi chớ?
Nếu vậy thì Tiêu Trì quả là danh xứng với thực*. (Người xứng với tên, tiêu trì: Tiêu: nghĩa là trong, hay còn có nghĩa điều hiu, xơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-cuong-theo-doi-that-ra-la-ga-ngoc/71995/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.