Chương 103: Người thứ tám
“Seichi kun?!”
Kazari lo lắng gọi.
“khụ ... khụ ...”
Seichi ho vài tiếng, gắng gượng đứng dậy.
“Em không sao...Kazari senpai, chị... không sao chứ?”
“Seichi...tay của cậu...?”
“Không sao...”
Vừa nãy Seichi ôm lấy Kazari, đỡ dùm nàng một đòn.
Hiện giờ vai và cánh tay trái máu chảy ra đầm đìa, vết thương dài và sâu tựa như bị một con hung thú cào trúng.
Seichi nhăn mặt, toàn bộ phần cơ thể bên trái đau buốt.
Xoạch...Rốp... Rốp....
Một bóng đen to lớn, cao gần hai mét, từ từ bước ra khỏi đống đổ nát của căn nhà ma.
Seichi cùng Kazari nhíu mày nhìn về phía nó.
Bóng đen dần hiện rõ ra hình dáng.
Là bà lão khi nãy ở dưới hầm, nhưng to lớn hơn, bộ dạng cũng kinh dị hơn.
Tay phải bà ta là một bàn tay khổng lồ với móng vuốt sắt nhọn.
Gương mặt dị dạng.
Phía sau lưng mọc ra chi chít những sợi chỉ đỏ lơ lửng trong không trung.
Tay trái ôm khư khư một vật gì đó.
Bà ta tỏa ra một luồng khí tà ác kinh khủng chậm rãi tiến về phía hai người.
“Chuyện...chuyện này là sao...? Chẳng phải... khi nãy...?”
Kazari khóe miệng co giật.
Toàn thân không dám cử động.
Tựa như nếu cử động sẽ có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Seichi bước lên phía trước, đứng che cho Kazari, tay phải nắm chặt Excalibur.
“Tên này mới là ác linh thật sự. Vừa nãy ở dưới hầm chỉ là một cái bẫy mà thôi”
Seichi âm trầm nói.
Bây giờ cậu mới nhớ ra lời mà Nguyệt lão đã nói.
“Muốn tiêu diệt ác linh, cần phải phá hủy nguồn gốc sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-chuyen-sinh-cuoi-cung/1028940/chuong-103.html