Chương 45: “...phí công vô ích”
Vương Nhất Tự nhíu mày
“Rắc rối rồi đây”
Thuồng luồng là một loại rắn biển rất to, toàn thân không có vảy, trông không khác gì Rồng, chỉ là không có râu và bốn chân.
Nhưng con thuồng luồng xuất hiện trước mặt đám người Vương Nhất Tự lại là một con cực kì to.
Phải gấp ba đến bốn lần những đồng loại khác.
Khừ... khừ...
Cổ Băng Long Quy ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào hai mắt của con thuồng luồng.
“Một con rắn nhãi nhép mà cũng dám cản đường của ta?”
Long Quy liền bộc lộ uy áp lan tới chổ thuồng luồng.
“Cút!”
Hai mắt thuồng luồng tỏ ra sợ hãi, thân thể run lên, phút chốc lặn mất tăm.
Đám người khóe miệng co giật.
Cổ Băng Long Quy bơi quanh đảo tìm một chổ thấp để lên bờ.
Phịch!
Đám người Vương Nhất Tự đặt chân lên đảo.
Liền cảm thấy không khí trên đảo ngột ngạt đến khó thở.
Bầu trời tối đen, rừng cây rậm rạp, sương mù bao quanh, tiếng hung thú gào rú.
Khung cảnh làm cho người ta phải rợn người.
“Ngươi nghỉ ngơi đi” Vương Nhất Tự thu hồi lại Long Quy.
Nhìn về phía trước
“Tất cả cẩn thận, bản tọa cảm thấy nơi này có chút tà ma”
Đám người gật đầu, đi theo sau Vương Nhất Tự vào rừng.
Đi chừng một đoạn, đám người bắt gặp trước mắt một con Yêu Thù đang ăn thịt con mồi.
“Chưởng môn. Loại này thường sống trong hang, làm sao lại xuất hiện ở giữa rừng? Với lại, kích thước của nó cũng to hơn so với bình thường” Thiên Cầm nhíu mày nói.
“Mặc kệ nó. Chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-chuyen-sinh-cuoi-cung/1028882/chuong-45.html