Phóc Quan chặc lưỡi cảm thán: "Chú vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp con. Lúc đó chú tới thăm anh Đình, dẫu cho hai chú cháu ta chạm mặt nhưng con không hề thưa gửi chú lấy một lời, trông kiêu căng, ngã mạn lung lắm, nên chú cũng khó lòng nảy sinh hảo cảm với con. 
Lúc nhận được thư của anh Đình, thật ra chú có đắn đo một chút, nhưng thấy lời lẽ trong thư của anh Đình tha thiết quá, ảnh còn nói con đã thay đổi rồi, trưởng thành hơn xưa rất nhiều nên chú mới nhận lời đa." 
Hai người nói chuyện ít lâu thì Phóc Quan vỗ trán một cái, nhớ ra mình phải sắp xếp chỗ ở cho nàng đặng nàng nghỉ ngơi. 
Từ biệt phủ tộc họ Khê tới phái Tịnh Bồng phải phi ngựa gần nửa ngày đường mới tới nơi, Vi Hy đi hồi lúc trời còn sáng bửng, giờ mặt trời đã lên cao tới đỉnh đầu. 
Vi Hy lắc đầu, cơ thể này quá ốm yếu, xưa nay chẳng chịu luyện tập gì cả. Từ rày về sau nàng phải dốc sức tu luyện cho bằng được, không thể ỷ lại vào sự bao bọc của tía má lười biếng. 
Còn bốn hộ vệ của nàng được xếp vào điện ở bên cạnh, bọn họ không thể vào điện Luyến Can. 
Vi Hy ngủ một mạch đến tận xế chiều, trong lúc dùng bữa thì Phóc Quan mới nói rõ quy tắc mà ông nhắc hồi trưa. 
Rằng nàng không cần kêu Phóc Quan là thầy, cứ kêu ông ta là chú. Bởi vì Phóc Quan không bao giờ nhận học trò nữ, chỉ nhận học trò nam mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-cap-lich-su/2996167/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.