Hơi nóng giảm xuống, trong không khí mát mẻ có thể cảm nhận được bước chân của mùa thu đang đến gần, tháng mười ở miền Nam nắng nóng, còn ở miền Bắc thì gió thu xào xạc. Lúc Lục Tam Phong về đến nhà thì Như Lan đã ngủ rồi, nghe Chu Nhan nói tâm trạng của con bé không vui. "Em cũng nghỉ sớm đi." Lục Tam Phong ngồi ở trên ghế số pha dặn dò Chu Nhan, thuận tay châm thuốc cầm điện thoại lên gọi cho phó giám đốc nhà máy. Sau khi cuộc gọi được kết nối, Lục Tam Phong nói: "Là tôi, Lục Tam Phong, giúp tôi đặt một vé máy bay về quê vào ngày mai." "Vâng, Tổng giám đốc Lục." Đầu bên kia điện thoại ấp úng nói: "Vậy..tổng giám đốc Lục, hôm nay Tổng giám đốc Trương không đến, cuộc họp buổi sáng cũng chưa được tổ chức. "Tôi biết rồi, mấy ngày này các ông quản lý trước, không có lãnh đạo thì không biết đi à? Đối với các ông mà mà nói đây chính là cơ hội tốt để là rèn luyện bản thân, phải có khả năng kiểm soát tình hình tổng thể bất cứ lúc nào, không thể nói tôi và tổng giám đốc Trương không ở đấy đã rối hết lên." Lục Tam Phong nói với điện thoại: "Cô ta không gọi điện gọi điện thoại cho các ông à?" "Có gọi một cuộc nói rằng gần đây cô ấy có việc bận" "Vậy được rồi, cho tôi số điện thoại cô ta gọi cho ông" Lục Tam Phong nói. Sau khi cúp điện thoại, Lục Tam Phong nhìn số điện thoại đã ghi trước mặt, trong lòng cảm thấy rất phức tạp, ngập ngừng tại chỗ không biết có nên gọi điện hay không. Bên trong khách sạn, Trương Phượng Tiên nằm ở trên giường sững sờ nhìn ra bên ngoài, sau khi tỉnh ngủ cô ta sẽ không xuống giường, từ bé đến lớn đều thuận buồm xuôi gió, đối với người bình thường mà nói cô ta có kiến thức từng trải mà người bình thường cả đời cũng không có được, mà giờ lúc này cô ta không biết bản thân nên làm cái gì. Nên đối mặt thế nào! Trương Phượng Tiên nghĩ đến hoàn cảnh của mình lại nhớ đến tất cả những gì Giang Hiểu Nghi phải đối mặt, đột nhiên cảm thấy hôm đó bản thân ở bệnh viện khuyên chị ấy vô liêm sỉ như nào, nhẹ nhàng như nào. Giang Hiểu Nghi lựa chọn rời đi, cô ta ngoại trừ biện pháp giải quyết này ra cũng không thể nghĩ ra cái kết quả tốt đẹp thứ hai, tự tin học rộng tài cao, kiến thức rộng rãi, lúc này lại không có biện pháp nào mà mệt mỏi ở nguyên một chỗ. Lục Tam Phong nhìn đồng hồ treo tường tích tắc tích tắc đưa tay nhấn dãy số. "Tít." "Tít..." Tiếng điện thoại vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Điện thoại ở đầu giường khách sạn bỗng nhiên vang lên, Trương Phượng Tiên bị dọa sợ hết hồn, quay đầu lại liếc mắt nhìn, cầm điện thoại lên uể oải nói: "Ai vậy? Đã nói rồi, có chuyện gì thì tự bản thân xem mà xử lý" "Là ta, Lục Tam Phong!" Tay của Trương Phượng Tiên cứng đờ tại chỗ, cô ta há miệng muốn nói gì đó nhưng lại không có lời nào để nói, Lục Tam Phong đối mặt với điện thoại cũng không biết nên nói cái gì. Điện thoại đã được kết nối nhưng lại không có âm thanh truyền đến, hai bên đều đang chờ đối phương mở miệng nhưng lại sợ đối phương nói chuyện, có lẽ yên lặng là giai điệu tốt nhất bây giờ. "Tôi... ngày mai trở về, đi tìm cô ấy về, cô nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi." Lục Tam Phong mở miệng: "Nếu như cô cảm thấy việc tôi làm không tốt, cái đó... ừm... tôi xin lỗi, tôi không muốn mất cô ấy!" "Tôi muốn từ chức!" "Cô suy nghĩ lại đi." "Được!" Trương Phượng Tiên cúp điện thoại, cô ta nằm xuống chùm chăn lên đầu, chuyện này đúng thật là ác mộng trần gian. Lục Tam Phong nằm trên ghế sô pha, hai mắt vô thần, thật ra từ góc độ lý trí suy xét thì Trương Phượng Tiên tốt hơn so với Giang Hiểu Nghi, bất kể là học lực, gia đình, hoàn cảnh xã hội, vân vân, đều bỏ xa Giang Hiểu Nghi mười con phố. Nhưng mà… nhưng tình cảm của con người nào có thể lý trí được? Nếu như lý trí còn gọi là tình cảm sao? Trong hai kiếp, Lục Tam Phong đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, nhưng chỉ có Giang Hiểu Nghi là người duy nhất hãm sâu không thể thoát ra, đây cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy sự ra đi của một người có thể khiến người khác cảm thấy như bị rút linh hồn. Anh nhìn xung quanh cái nhà này, nơi này chỗ nào cũng có bóng dáng cô, trong phòng bếp, trên ghế sô pha, trong phòng ngủ, phòng vệ sinh, trong sân, trong ngõ hẻm, còn có bóng dáng luôn chờ đợi ở cửa. Lục Tam Phong bỗng nhiên nghĩ đến vườn bầu trong sân chưa được tưới nước, lập tức ngồi dậy múc một gáo nước đi tới sân ngồi xổm bên cạnh vườn rau tưới nước. Tất cả những gì mà trước đây không quan tâm lúc này ập đến như một cơn bão biển, những thứ không làm hàng ngày và không bao giờ quan tâm đến giờ đây lại thật đáng quý. Màn đêm thăm thẳm như mực, không biết là mấy giờ, Lục Tam Phong một mình nằm ở trên giường ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, Lục Tam Phong thức dậy đơn giản rửa mặt liền lái xe đi đến sân bay, ngồi ở trên máy bay nghĩ đến một lát nữa phải gặp mặt, tâm trạng lúc này đột nhiên trở nên khẩn trương, anh hít sâu một hơi để cho bản thân bình tĩnh lại. Rất ít chuyện có thể làm anh khẩn trương. Máy bay cất cánh và hạ cánh, cái nóng cuối tháng chín ở miền Bắc hơi se lạnh, đã có người mặc áo dài tay rồi, Lục Tam Phong không có tâm tư quan tâm những việc này, anh chặn lại một chiếc xe taxi đi thẳng đến nhà Giang Hiểu Nghi. Toàn bộ người nhà họ Giang đều đã chuẩn bị kỹ càng, hai anh trai Giang Đông Việt, Giang Đông Cường thương lượng nên đòi tiền như nào, Giang Hiểu Hiên nhìn thấy hai anh trai đang làm việc lớn, giống như muốn loại trừ nhà mình ra ngoài, vội vàng bảo Tạ Thành Kiên vào tham dự. Giang Hiểu Nghi nằm ở trên giường, cửa phòng mở to, cô xuyên qua khung cửa nhìn mấy người này, trước đây cô biết một cái đạo lý chính là con người cũng giống như những loài động vật khác, sau khi lớn lên về cơ bản bạn đã thoát khỏi ngôi nhà này, vì vậy anh em thân thiết tính toán rõ ràng. Trước đây cô không hiểu, dường như bây giờ cô đã hiểu rồi, không ai quan tâm, mỗi người bọn họ có nhà của chính mình, thân nhất với vợ và con của mình, bọn họ cần mưu tính lợi ích lớn nhất cho mình. Trước đây chỉ là cảm thấy người trong nhà cay nghiệt, giống như Tổng Tuyết Ly nói tại sao cả nhà toàn sói mà lại nuôi ra một con cừu giống cô Trước khi Lục Tam Phong vào nhà đã mua ít đồ, xe dừng ở trước tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây, anh cầm đồ đi lên lầu. "Đến rồi! Đến rồi!" Giang Đông Việt đi xuống trước, những người khác dồn dập đi theo sau, Giang Hiểu Hiện kích động đến mức không để ý tới con trai, để con trên giường giao cho Giang Nhị Cẩu rồi trực tiếp rời đi. Giang Hiểu Nghi đột nhiên ngồi dậy, lúc này cô rất lo cho Lục Tam Phong, nếu như thật lấy ra một số tiền lớn nhất định sẽ ảnh hưởng đến công ty, sự cố gắng những năm qua của anh ấy không thể cứ như vậy mà bị hủy hoại l Trong lòng lo lắng, cô xỏ dép lê vào cũng đi xuống dưới lầu. Lục Tam Phong vừa mới đến phòng khách lầu một mọi người đã như ong vỡ tổ lao xuống, Giang Đồng Việt là người thứ nhất xuống lầu dùng tay chỉ vào Lục Tam Phong quát lên: "Con mẹ nó, cậu còn dám tới? Tôi nói cho cậu biết, em gái tôi chịu uất ức lớn như vậy, không đánh gãy chân cậu thì tôi cùng họ với cậu!" Lục Tam Phong đứng tại chỗ nhìn mọi người lao ra ngoài, miệng mắng chửi, Lục Tam Phong chỉ đứng ngày người nhìn bọn họ: "Hiểu Nghi đâu?" "Cậu đừng nghĩ đến việc gặp em ấy, bây giờ không nói chuyện những khác, nói về tiền, không có tiền cái gì nói cũng không nói, theo cậu chịu nhiều năm đau khổ như vậy, muốn lỵ hôn đúng không, vậy thì chia một nửa tài sản!" Tổng Tuyết Ly hai tay ôm trước ngực, vẻ mặt cay nghiệt nói: "Bớt nói những việc khác đi." "Tôi không muốn ly hôn, muốn đưa cô ấy trở về." Lục Tam Phong nói với mọi người. Không muốn ly hôn? Tất cả mọi người đều buồn bực, không phải nói không còn đứa bé, Lục Tam Phong đuổi ra ngoài sao? Như này thì làm sao đòi tiền được? Chị dâu thứ hai nhanh trí tiến lên một bước nói: "Nghĩ muốn sống tốt đúng không? Ngày hôm nay bị cậu đuổi ra ngoài, ngày mai lại dám đuổi ra thì phải làm sao? Người nhà của chúng tôi không phải để cho cậu gây khó dễ? Cậu lấy cái gì bảo đảm cho sau này?" "Đúng vậy, phải dứt khoát, mang theo mấy thứ đồ hỏng còn muốn đưa người về?" Chị dâu cả cũng lên tiếng nói: "Đùa gì thế, việc này hàng xóm láng giềng đều biết, thật sự cho rằng nhà họ Giang chúng tôi dễ ức hiếp à?" "Mọi người bảo tôi làm gì cũng được, tôi bây giờ chính là lại nhanh mồm nhanh miệng không có tác dụng gì, tôi không muốn nói đúng sai, không có ý nghĩa." Lục Tam Phong uất ức nói. Mọi người thấy dáng vẻ mặc người làm thịt của anh trong lòng trở nên vui vẻ, vốn dĩ là tưởng sẽ không đơn giản như vậy, nhất định phải cãi nhau và đánh nhau, còn vì vậy mà chuẩn bị tốt chiến đấu dài ngày, tối hôm qua một đảm người thương lượng là phải đến tận cuối năm. Không nghĩ đến lại thoải mái như vậy! "Được, nếu thái độ của cậu đã không tồi, tôi cũng lựa lời hay, cậu nói bây giờ cậu có bao nhiêu tài sản?" Tống Tuyết Ly hỏi. “Tôi chưa tính, tiền mặt cũng không có bao nhiêu ngàn đô la, bất động sản, quyền nằm cổ phần, tính toán qua loa số cổ phần nằm giữ chỗ này, chắc có khoảng sáu trăm chín trăm tỷ đi!" Lục Tam Phong nói với bọn họ. "Hå!" Cả đám Giang Đồng Việt, Giang Đông Cường, Tạ Thành Kiên biết Lục Tam Phong có tiền, tuy nhiên không nghĩ đến có nhiều tiền như vậy, khoảng sáu trăm chín trăm tỷ, một số dư cũng đã đủ để để người bình thường trở nên giàu có. "Đã là vợ chồng chúng tôi cũng không muốn nhiều, chia một nửa cho Hiểu Nghi không thành vấn đề gì chứ?" Tống Tuyết Ly hỏi. "Không thành vấn đề!" Nếu không ly hôn số tiền này chính là cho Giang Hiểu Nghi, đám Giang Đông Việt không vớt được bao nhiêu, chị dâu cả có chút cuống lên vội vàng nói: "Lục Tam Phong, tôi đã nói với cậu, sắp xếp cho anh cả cậu vào làm lãnh đạo công ty thực phẩm kia của cậu." "Đúng đúng đúng, anh hai của cậu cũng không có thể hạ thấp, tôi nói cho cậu biết, em gái ruột của ai bị bắt nạt như vậy cũng không thể chịu được, đề là anh em ruột, đúng không?" Chị dâu thứ hai nhân cơ hội mở miệng nói: "Cũng sắp xếp cho anh hai cậu đi, còn có công ty cung cấp nguyên liệu, việc làm ăn không thể để cho người ngoài." Giang Hiểu Hiên vừa nhìn thấy nhà mình bị hạ thấp, dùng tay đẩy Tạ Thành Kiên một cái. Tạ Thành Kiên mở miệng nói: "Anh cả anh hai đều đi xưởng thực phẩm, vậy tôi phải nhận nhà máy sản xuất phụ kiện điện tử Thùy Hoàn, hoặc trở thành phó chủ tịch hay gì đó đều được, với mức lương hàng năm là một tỷ tám. Lục Tam Phong nhìn bọn họ, gật đầu nói: "Không thành vấn đề, Hiểu Nghi đâu?" Giang Hiểu Nghi vẫn đứng ở góc cầu thang mà quan sát, cô muốn những người này dằn vặt anh như nào, nhưng lúc này lửa giận trong lòng bùng lên, hai bước lao xuống dưới trực tiếp tách mọi người ra, hai mắt đỏ lên nhìn chằm chằm Lục Tam Phong quát: "Anh nhiều tiền đúng không?" "Hỏi anh đấy, anh không có chỗ tiêu tiền đúng không?" "Có tiền như vậy, làm càn khắp nơi đúng không?" Giang Hiểu Nghi dùng sức đẩy Lục Tam Phong hỏi: "Nhiều tiền thì cái gì cũng có thể mua đúng không? Anh có phải muốn trực tiếp chuộc em với bọn họ sao, anh nghĩ đến em chưa? Có thể đừng ích kỷ như vậy không, người có tiền đều như vậy à?" "Nói đi!" "Anh nói đi!" Giang Hiểu Nghị đẩy Lục Tam Phong nói: "Nhiều tiền? Người có tiền, được, anh sắp xếp đi, sắp xếp xong xuôi cũng sắp xếp cho em, nếu như anh sắp xếp không được, anh sẽ không xong với em đâu!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]