Chương trước
Chương sau
Kể từ sau khi biết giá trị con người xa xỉ của Lục Tam Phong, những người phụ nữ trong ngõ hẻm đều đã kín đáo phê bình Giang Hiểu Nghi, mấy lời bọn họ nói khi tụ tập một chỗ thảo luận cũng không quá thân thiện. "Nhìn thấy chưa? Dù xinh đẹp đến mấy mà không sinh được con thì cũng vô dụng!" "Nhưng mà vợ của người có tiền dễ làm nhỉ?" "Không biết lần này hời cho ai nữa." "Phụ nữ ấy mà, vẫn nên dựa vào con cái, dù có tiền thì cũng là mẹ của đứa trẻ." Tú Ngọc Nhi đứng ở một bên, vẻ mặt đầy đắc ý nói: "Cô nhìn Hàn Sơn nhà tôi mà xem, khi ở trước mặt tôi dễ bảo biết bao."
Những lời nói này truyền vào trong tai Lục Tam Phong, Lục Tam Phong quay đầu lại trợn mắt nhìn thẳng vào mấy người bọn họ, trong tức khắc, tất cả mọi người đều trở nên yên tĩnh, ào ào đi về nhà.
Tú Ngọc Nhi về đến nhà, suy nghĩ bắt đầu lung lay, Giang Hiểu Nghi lớn lên rất xinh đẹp, điều đó không sai, nhưng thứ không thiếu nhất trên thế giới này chính là trai xinh gái đẹp, so với những cô gái đẹp này thì phú hào mãi mãi là hàng khan hiếm. "Giang Hiểu Nghi bị đuổi đi rồi, đây nhất định là cơ hội tốt, chỉ cần dính dáng một chút đến xí nghiệp lớn như điện tử Thủy Hoàn thì tiền đếm không hết, tướng mạo của em gái em cũng không tệ, chúng ta làm mối đi." Tú Ngọc Nhi xúi giục. "Đừng nói bừa, em gái em mới lớn bao nhiêu chứ, năm nay mới mười tám nhỉ?" "Năm nay đúng mười tám, vừa hợp, người có tiền ai mà chẳng thích người nhỏ tuổi chứ!" Tú Ngọc Nhi ngồi xuống nói: "Khoảng thời gian trước, tổng giám đốc Vương, cái người chừng năm mươi tuổi ấy không phải là vẫn tìm mấy cô gái trẻ à, cô bé kia còn nhỏ hơn con gái ông ta đấy, nếu Lục Tam Phong trở thành em rể thì sau này có chuyện gì xảy ra thì không phải chỉ cần một câu thôi là giải quyết đc sao?"
Trần Hàn Sơn suy xét một chút, cảm thấy Tú Ngọc Nhi nói cũng đúng, bây giờ là thời đại kinh tế thị trường, đường dây tải băng của chủ Hồng mang đến lợi nhuận không được lớn lắm, là lúc quay xe chạy theo Lục Tam Phong, nếu bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy thì thật có lỗi!
Với lại công ty Logistics của Trần Hàn Sơn ký hợp đồng với Logistics Ong Vàng, hai ngày này anh ta vội vàng chạy quan hệ, hy vọng đến lúc đó Logistics Ong Vàng sẽ phân công thêm chút việc cho mình, cũng biết bây giờ Lục Tam Phong đã mặc kệ Logistics Ong Vàng, là tổng giám đốc Dương gì đó đang quản lý.
Lục Tam Phong tùy tiện dặn dò xuống một câu thì bọn họ có thể nhận được cơ hội mà người thường không có được.
Hoài Linh lần đầu đăng ảnh 6 anh em ruột để mừng sinh nhật em gái út
Mới đây, trên trang cá nhân của mình, nam danh hài Hoài Linh đã cho đăng tải loạt ảnh gia đình kèm dòng trạng thái chúc mừng sinh nhật em gái của mình...
Chi tiết
QC
Hai vợ chồng đều thuộc phải hành động, nói làm là làm, cầm hai hộp quà đi vào trong sân nhà Lục Tam Phong, trong phòng khách, vẻ mặt Lục Tam Phong sa sút, ngồi ở đó, vành mắt trở nên thâm đen, tóc rối bời, im lặng hút thuốc. Nghe thấy trong sân có tiếng động, quay đầu lại nhìn, hai vợ chồng Trần Hàn Sơn đi vào với vẻ mặt tươi cười chào hỏi. "Tổng giám đốc Lục, ngài cũng đừng quá buồn, tục ngữ nói rất đúng, một người đàn ông tốt thì sao phải lo không có vợ, huống chi là chủ xí nghiệp ưu tú như ngài chứ." Tú Ngọc Nhi khuyên giải.
Lục Tam Phong trợn trừng mắt nhìn chằm chằm cô ta, lửa trong lòng đã bốc lên ngùn ngụt. "Đúng vậy, người ngưỡng mộ ngài nhiều vô kể, anh không biết rằng bản thân mình đẹp trai oai hùng nhiều như thế nào đâu, tục ngữ nói rất đúng, anh hùng cộng với người làm mối, ở trong lòng chúng tôi, ngài tuyệt đối chính là sự tồn tại giống như đại anh hùng, hình tượng vô cùng cao lớn, em gái của Tú Ngọc Nhi cực kỳ ngưỡng mộ ngài!" Trần Hàn Sơn liếc nhìn Tú Ngọc Nhi, nói: "Xinh đẹp hơn cô ấy nhiều, cao một mét bảy, lớn lên xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn có thể véo ra nước, mẹ nó cũng nói, con bé này chính là ống nước thành tinh đó!" “Ha ha ha!" Tú Ngọc Nhi cười, lúc nhìn thấy Lục Tam Phong không cười thì tiếng cười cũng im bặt. "Ngày mai chúng ta cùng ăn một bữa cơm, chủ yếu là do nó muốn gặp ngài ngưỡng mộ ngài, ngày mai ở nhà tôi, tôi." "Ra ngoài!" Lục Tam Phong dùng tay chỉ cổng vào nói. "Em gái tôi... "Cút!"
Lục Tam Phong đứng dậy, giơ tay đánh, cũng không quan tâm đánh vào đầu, vừa đánh vừa đập, ngay cả con chó nhỏ cũng chạy ra sủa gâu gâu. "Tổng giám đốc Lục, đừng đánh nữa, chủ yếu là em gái cô ấy muốn gặp ngài, ngài thử nhìn nó một cái rồi nói sau." Trần Hàn Sơn dùng tay bảo vệ đầu, bị đuổi ra cổng.
Lục Tam Phong đá anh ta ra ngoài, quát: "Làm chút việc mà con người nên làm đi! Mẹ nhà nó, thật buồn nôn, ông đây nói cho mày biết, loại người như hai vợ chồng chúng mày có thể phát tài được thì tao đi đầu xuống đất"
Lục Tam Phong nói xong thì khóa cổng chính lại.
Trở lại phòng khách, Lục Tam Phong gọi điện thoại cho hai mẹ con dì Lưu, bảo bà ta trở về, nếu như sẩm tối mình vẫn chưa tỉnh ngủ thì bảo Chu Nhan đi đón Như Lan.
Cúp điện thoại, Lục Tam Phong đã không chợp mắt một ngày một đêm nên không chịu nổi, về phòng ngủ, vừa nằm xuống đã ngủ ngay lập tức.
Lúc trưa, máy bay hạ cánh, Giang Hiểu Nghi ra khỏi sân bay, ba của cô Giang Nhị Cẩu không tới đón, mà lại là anh cả Giang Đông Việt và anh hai Giang Đông Cường đến. "Hiểu Nghi, ở đây!" Trong miệng Giang Đông Việt ngậm điếu thuốc, mặc một bộ đồ ngắn tay, trên cổ đeo dây chuyền vàng, cộng với hơi béo, mang lại cho người ta một loại cảm giác không dễ trêu chọc.
Mắt Giang Hiểu Nghi có hơi hồng, đi đến, nhìn hai người nói: "Anh cả, anh hai, sao hai anh tới đón em?" "Cậu ta không tới?" Giang Đông Việt hỏi. "Em tự về, cũng không dẫn theo Như Lan" "Lên xe trước đã, mẹ đã làm cơm ở nhà, Hiểu Hiền và chồng Hiểu Hiện đều bị gọi về, đây là việc lớn, phải cả nhà cùng tính, em đừng khóc, cứ yên tâm, bọn anh sẽ làm chủ cho em." Giang Đông Cường an ủi hai câu.
Giang Hiểu Nghi nghe được lời này, ít nhiều gì trong lòng cũng có vài phần ấm áp, lên xe, đi thẳng về nhà.
Trong nhà, Giang Nhị Cẩu ngồi trên giường đất, Tổng Tuyết Ly và Hiểu Hiên nói chuyện ríu rít, trên giường đất, một đứa trẻ khoảng chừng một tuổi bò qua bò lại chơi đùa. "Con nói ngài nghe, nếu không mang thai được thì sớm muộn gì cũng có chuyện, thật đó, chúng ta kinh doanh, ông chủ bản thủy sản kia có tiền, vợ không mang thai được, mới đầu cũng nói không sao, đàn ông vừa qua ba mươi lăm đều muốn có một đứa con!" Chị dâu cả nói nghe như thật: "Không phải giờ đã ly hôn rồi sao, cưới cháu gái ông cụ Lý, bây giờ nhà kia sinh rồi." "Chuyện này không thể kéo dài, bây giờ ly hôn, Lục Tam Phong còn niệm tình, có thể đòi thêm chút, người ta vừa chán em, thì một phần tiền ing không cho." Chị dâu thứ hai nói ra ý kiến.
Tạ Thành Kiên đứng hút thuốc ở một bên, nói: "Hai chị dâu nói có lý, chúng ta là người một nhà, chúng ta cùng chung ý kiến, em nói xem có đúng không, Hiểu Hiện!" "Không sai, dù sao cũng là chuyện sớm muộn, không thì đòi thêm chút tiền, không phải nói tài sản hiện giờ của Lục Tam Phong có gấp nhiều lần số tiền ba mươi tỷ sao." Hiểu Hiên nhìn Tạ Thành Kiên nói: "Mấy năm nay chị của em chịu không ít khổ cùng anh ta, chúng ta cũng không đòi nhiều, ba trăm tỷ hay hai trăm bốn mươi tỷ đều được."
Mọi người nhao nhao đề xuất chủ kiến.
Chưa được một lúc, xe dừng lại trước cửa nhà, mọi người xuống lầu, Giang Hiểu ghi vừa xuống xe, cả đám vây chặt đến nỗi không lọt một giọt nước, chị dâu cả hỏi đầu tiên: "Đồng ý ly hôn rồi à?" "Đi trên đường hỏi thế nào cũng không nói, em nói cái này, ôi chao!" Giang Đông Việt thở dài, có vẻ không biết làm sao. "Không sao, đừng sợ, có người nhà làm chủ cho em, chẳng qua chỉ là ly hôn mà thôi, một đồng tiền cũng đừng hòng thiếu." Chị dâu thứ hai ở một bên lên tiếng. "Nhưng mà con đã mất trắng mấy năm nay với cậu ta, bây giờ không có kết quả, đã vậy còn định cứ cho qua như vậy? Không có cửa đầu, trên đời này có chuyện tốt như vậy á?" Tống Tuyết Ly thấy sắc mặt Giang Hiểu Nghi trắng bệch, đứng yên không nói một câu nào, từ đầu đến cuối không hề có sắc mặt tốt, nói: "Con nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của con xem, vừa bất lực lại vừa yếu đuối, bình thường cũng đã gặp qua không biết bao nhiêu chuyện đời rồi mà, thôi, vào nhà trước đi." Cập nhật chương mới nhất tại Truyện*88.vip
Mọi người mồm năm miệng mười nghị luận chuyện này, Giang Hiểu Nghi đã về nhà, nhìn thấy một bàn đồ ăn, cô đã không chợp mắt một ngày một đêm, nào có khẩu vị ăn cơm.
Đứa trẻ ngồi trên giường đất ngơ ngác nhìn, bò khắp "Nào, nhìn dì cả của con đi!" Giang Hiểu Hiện duỗi tay nơi. bế đứa bé qua, nói: "Đặt tên là Thông Minh, thế nào?" "Chị buồn ngủ, muốn ngủ một lúc." Giang Hiểu Nghi nằm xuống giường đất nói: "Mọi người ăn đi, con không có khẩu vị, với lại, con chỉ muốn ly hôn, không muốn đòi tiền, con đã nói với anh ấy, năm đó bọn con không làm giấy chứng nhận kết hôn, mỗi người một ngả là được rồi.”
Lời này lọt vào trong tai mọi người, không khác nào tưới nước vào dầu sôi trong chảo, trực tiếp vỡ oà. "Con ngốc à? Không cần tiền? Mất trắng mấy năm nay với cậu ta? Không có cửa đâu!" Tổng Tuyết Ly không đáp ứng ngay tại chỗ, dùng tay vỗ bàn quát to: "Đây không phải là chuyện con có thể làm chủ, con bớt can thiệp vào chuyện này đi, không ngủ nên đầu óc không dùng được đấy, mau đi ngủ đi!" "Hiểu Nghi, đừng tưởng đã từng thấy mấy việc lớn thì cảm thấy tiền đến dễ dàng, một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, em lấy được tiền thì cả đời này đều dễ chịu, không phải bọn chị muốn dính ánh sáng của em, chỉ là muốn tốt cho em, em nghe một câu của chị dâu đi." Chị dâu cả khuyên nhủ.
Mọi người nói không ngừng, có người mở miệng trách mắng, có người nói nhẹ khuyên bảo, nhưng không ai hỏi cô rốt cuộc cất giấu bao nhiêu tổn thương trong lòng!
Giang Hiểu Nghi cúi đầu ra khỏi phòng, đi vào phòng bên cạnh, trực tiếp khóa trái cửa, nằm lên giường, lấy chăn trùm đầu, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa.
Cả nhà tính toán từ trưa cho đến tận tối, làm thế nào để đòi khoản tiền này, nếu Lục Tam Phong không giao ra thì phải làm sao, thậm chí ngay cả tiền đến tay thì nên tiêu thế nào cũng bắt đầu tranh chấp, Giang Đông Việt nói mở nhà máy, anh ta quản lý nhà máy chắc chắn kiếm được tiền, Giang Đông Cường nói làm nhà máy xay bột, anh ta có phương pháp.
Giang Hiểu Hiên thấy hai người anh trai tranh luận tới mặt đỏ tía tai, vội vàng bảo Tạ Thành Kiên gia nhập, làm sa trường, xưởng gạch, nhà máy xi măng, phương diện nào anh ta cũng thành thạo.
Giang Nhị Cẩu ngồi trên giường đất im lặng hút thuốc, không nói một lời, cả đời này ông ấy đều thuộc kiểu im lặng, trước đây lúc ở trong thôn, ai mà không biết nhà ông ấy có con cọp cái, phụ nữ quản lý việc nhà, tường sập nhà đổ, không từ nào thích hợp hơn để hình dung nhà họ Giang. "Tôi cho rằng... "Ông cho rằng cái gì chứ? Một chút tác dụng cũng không có, cả ngày kìm nén không làm ra được cái rắm gì, ông cho rằng, ông cho rằng thì hữu dụng à?" Tống Tuyết Ly bị sặc, nói: "Đừng hút thuốc trong phòng, sặc chết rồi.”
Tạ Thành Kiên và Giang Đông Việt vốn đang hút thuốc cũng vội vã dập tắt điếu thuốc, ở cái nhà này, Tống Tuyết Ly chính là người làm chủ quản lý cả nhà, cho dù là ở bên ngoài, được Tổng Tuyết Ly cho phép, anh ta mới dám đồng ý làm một số chuyện. "Chuyện này nên báo tin cho nhà cậu Lục trước, báo cho bọn họ biết, không thể để yên!" Vẻ mặt Tổng Tuyết Ly dữ tợn, đứng lên nói: "Không giao tiền, hừ, tôi âm ĩ cho nhà cậu ta gà bay chó sủa!"
Tống Tuyết Ly nói xong rồi vào phòng, lấy vải trắng trên điện thoại ra, tìm ra sổ ghi số điện thoại, lật tìm một lúc lâu, gọi cho ba mẹ Lục Tam Phong. "Alo, là bà thông gia sao?" Tống Tuyết Ly hỏi.
Mẹ Lục Tam Phong ở đầu bên kia điện thoại nói: "Đúng vậy, sao lại nhớ tới gọi điện thoại cho tôi vậy, không phải năm mới cũng không phải ngày lễ " "Xem ra bà vẫn chưa biết rồi, Hiểu Nghi nhà tôi bị ức hiếp không sống nổi nữa, thời gian này hai đứa chúng nó cũng không tiến triển, Lục Tam Phong nói muốn ly hôn, là con trai nhà bà nói ra đấy, nhưng mà con gái nhà tôi không hề sai tí nào, chỉ là nói trước với bà, những năm ở cùng Lục Tam Phong nó chịu khổ không ít, không phải là muốn toàn bộ gia sản nhà bà, chia một nửa là nên làm, đúng chứ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.