Lục Tam Phong nhìn chiếc xe của mình đi khuất, khịt khịt mũi rồi đi lên lầu, khói thuốc mờ ảo trong văn phòng làm việc của Hoàng Hữu Danh, con người luôn muốn thỏa hiệp, dù là ở vị trí nào hay có bao nhiêu tiền đi chăng nữa, thỏa hiệp là một trạng thái bình thường của đời người.
Có tiếng gõ cửa, Hoàng Hữu Danh lên tiếng: “Vào đi!”
Lục Tam Phong mở cửa bước vào, liền thấy bên trong phòng làm việc không bật đèn, chỉ có đèn trên bàn làm việc đang sáng, ánh sáng tỏa ra từ bóng đèn như làn khói bốc lên vô cùng dày đặc, giống như phiền muộn không thể tiêu tan.
Hoàng Hữu Danh một tay đặt trên bàn chống cằm, ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu rọi vào một bên tóc trắng bên mai của ông ta chói cả mắt.
“Cậu đứng ở cửa làm gì?” Hoàng Hữu Danh ngẩng đầu lên nhìn: “Không phải cậu định biểu tôi đặc sản địa phương hay sao, mau đưa qua đây, nhận quà xong tôi còn phải đi về.”
Lục Tam Phong đi tới ngồi xuống, nhìn theo ông ta rồi cảm thán: “Khoảnh khắc bước vào cửa ban nãy, thấy ông đã già rồi.”
“Cũng sắp năm mươi tuổi rồi, có thể không già được hay sao?” Hoàng Hữu Danh thở dài: “Hai năm qua cậu đã thay đổi rất nhiều. Lần đầu tiên gặp cậu ở khách sạn, trong lòng tôi nghĩ ở đâu ra một thằng nhóc, cảm giác lúc đó chỉ có hai chữ, ngây ngô.
“Đúng vậy, cả hai chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện trong những năm qua, cũng có thể coi là đồng cam cộng khổ. Về phần ông, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-an-choi-bien-tong-tai/1684403/chuong-639.html