Chương trước
Chương sau

**********
Mọi người bàn tán rất nhiều, Nhị Sửu vô cùng ngạo nghễ với cây gậy trên tay, như thể lúc này cả đoàn tàu là thế giới của anh ta vậy.
Mọi người đi xung quanh nhìnquanh nhìn thấy bọn họ đều phải cúi đầu.
"Còn bao nhiêu người? Mau nhanh lên".
Người thanh niên da ngăm đen lao vào đám đông, gã ta nhìn thấy một người trẻ tuổi xách theo gói hàng thì lập tức giật lấy, sau đó hét lớn: "Trung tâm thành phố, lên xe, xuất phát thôi!"
“Trả hành lý lại cho tôi”, Người trẻ tuổi gọi với theo.
“Lên xe, mau lên xe!”, Người thanh niên da ngăm đen thẳng thừng đi về phía xe buýt trung chuyển, chàng trai trẻ tuổi ở phía sau vội đuổi theo.
Hai cảnh sát đang định quay lại, nhưng vừa quay đầu đã thấy Phó sở trưởng lái xe máy chạy tới, hai bọn họ vội vàng bước tới nói: "Lãnh đạo, sao anh lại ở đây?"
“Anh Lục đâu?”, Phó sở trưởng hỏi. “Anh Lục là ai vậy?”, Cả hai khó hiểu.
"Chính là người gọi cảnh sát vừa rồi đấy? Người đâu?"
"Đi...Đi rồi", Hai người nhìn nhau, bọn họ cảm giác có chút lo sợ.
"Để người khác giải quyết à? Ngang ngược bắt khách cũng không để ý đến ai với ai sao? Còn mấy người đó thì sao?", Phó sở trường lo lắng. Khi nhận được cuộc gọi thì anh ta gần như phải quỳ xuống. Mới vừa nghe điện thoại đã nghe được một tràng mắng nhiếc.
Nếu hôm nay không trút giận bằng hết những chuyện đó thì anh ta sẽ khó nuốt trôi cục tức này.
Nhị Sửu đứng tại chỗ nhìn đám người bắt khách, xe buýt trung chuyển đã chật cứng không còn chỗ đứng, trời nóng bức mà người lại chen chúc, nên bên trong xe giống như một cái lò hơi lớn.
Phó sở trưởng bước tới, sau đó nhìn chằm chằm vào Nhị Sửu hỏi: "Có phải cậu là người vừa rồi lôi kéo anh Lục lên xe đúng không?"
"Lãnh đạo đến rồi?", Nhị Sửu rụt cổ, anh ta vội vàng lấy trong túi ra một điều thuốc rồi nói: "Ngày nắng nóng, làm việc cũng không dễ dàng gì. Mời anh hút điếu thuốc".
"Không dễ dàng gif sao? Người ngoại tỉnh thì dễ dàng sao? Còn kéo người ta lên xe nữa, kế tiếp không phải mấy người định cướp bóc trắng trợn luôn hả?", Phó sở trưởng càng thêm tức giận. Sau đó giơ tát thẳng vào mặt anh ta một cái.
Nhị Sửu bị tát đến nỗi hai mắt nổ đom đóm, nam thanh niên cách đó không xa đang kéo hành lý của một người nhìn thấy cảnh này lập tức dừng tỷ lại.
"Dừng lại!"
Mặt Nhị Sửu lúc này nóng rát và đau đớn, nhưng anh ta lại không dám nói lời nào, người bên cạnh nhìn thấy anh ta bị đánh thì lập tức nở nụ cười. Vừa rồi còn kiêu ngạo ngang ngược, hiện giờ không phải cũng bị người khác dạy dỗ sao.
“Lãnh đạo, anh nói xem tôi thiếu việc làm hay là thiếu tiền hả, anh đừng không cho tôi đi kiếm khách chứ", Nhị Sửu tức giận nói. "Vừa rồi cậu kéo ai, trong lòng cậu không biết sao?"
"Chính là người mặc vest ấy hả? Nếu anh ta và anh có quen biết thì tôi sẽ trả tiền lại. Nhưng không thể nào không cho tôi bắt khách được", Nhị Sửu nói: "Thật sự không thể như thế được. Tôi sẽ nói chuyện với sở trưởng".
Mọi người thấy một tài xế xe buýt lại to gan như vậy thì không khỏi cảm thán trong lòng. May mà Lục Tam Phong đi sớm, nếu không cũng chưa chắc có quan hệ to hơn người ta đâu.
“Con mẹ nó!”, Phó sở trưởng lại giơ tay đánh một cái nữa, sau đó quát: “Cậu tìm ai cũng vô dụng, cậu biết, đây là lệnh của cục thành phố không hả, mau dừng lại!
“Cục...thành phố?”, Cây gậy trong tay Nhị Sửu rơi xuống đất, anh ta kêu lên một tiếng, sau đó hai mắt ngây dại ra.
Vừa rồi mọi người đều cho rằng Lục Tam Phong may mắn về sớm, nhưng sau khi nghe xong mối quan hệ của Lục Tam Phong thì tất cả đều kinh ngạc. Sau đó ai nấy đều cười nhạo Nhị Sửu, bình thường bắt nạt được người thường như bọn họ thì lập tức nghĩ mình là ông to bà lớn cơ. Hôm nay thì đụng trúng người có chức có quyền rồi nhé.
Trên đường trở về, Lục Tam Phong lái xe, Dương Khanh ngồi ở ghế phụ nói: "Anh Lục, đối với tình huống như vừa rồi thì anh nên cẩn thận. Bọn họ đều là những người trẻ tuổi cả, nếu như bốc đồng tìm người xử lý anh, thì không tốt đâu".
“Tôi có biện pháp, mạng lưới quan hệ của tôi ở nơi này cũng khá được", Lục Tam Phong liếc anh ta một cái, sau đó cười nói: "Nếu ra ngoài làm ăn mà chỉ có chống lưng, không có lý lịch. Thì dứt khoát quay về đi làm công ăn lương cho xong. Làm ăn kinh doanh không có điều cấm kỵ".
Đây có thể coi là một loại năng lực mà Lục Tam Phong cho Dương Khanh, trước kia tìm người còn cần phải lừa gạt, nhưng bây giờ có uy thế rồi, ngoài việc lừa gạt bên ngoài ra thì còn phải tăng thêm thế lực cho bản thân.
Về đến nhà máy thì anh đi thẳng lên lầu, sau kho đi vào phòng làm việc rồi ngồi xuống thì Lục Tam Phong nói với Dương Khanh: "Tôi đã nhờ người sắp xếp chỗ cho anh. Tôi sẽ xem xét sau. Về phía giám đốc Trương thì khả năng phải đợi một tháng".
"Không phải giám đốc Vương sao?”, Dương Khanh hỏi.
"À? Ồ Ồ", Lục Tam Phong phản ứng lại: "Giám đốc Vương luôn là người đứng đầu tập đoàn, còn giám đốc Trương thì phụ trách kinh doanh ở nước ngoài."
“Anh Lục, công ty tên là gì, tôi chưa từng nghe anh nói”, Dương Khanh đột nhiên cho rằng mình đang bị anh lừa dối, hình như Lục Tam Phong chưa nói tên công ty bao giờ.
“Tập đoàn TNHH Triết Giai, người ta sử dụng tên nước ngoài, còn phiên âm thì là như thế này”, Lục Tam Phong phá lệ nói ra.
Dương Khanh không ngừng nhẩm tên công ty trong lòng, anh ta định chờ có thời gian rảnh thì sẽ đi tìm hiểu thử, không thể tin ắng lời Lục Tam Phong nói như thế được.
Cửa văn phòng bị gõ, một thư ký bước vào nói: "Giám đốc Vương đã về rồi, tôi sẽ báo cáo tình hình thị trường. Anh có tiện nghe luôn không?"
“Để anh ta nghe đi”, Lục Tam Phong vừa nói vừa rót một cốc nước cho Dương Khanh: “Người phụ trách bộ phận marketing, dưới tay tôi có rất nhiều giám đốc. Tôi cũng không biết hết những giám đốc này. Nhưng mà cũng không còn cách nào. Xí nghiệp lớn chính là như vậy đấy".
Dương Khanh vẫn còn khá sốc, với nhiều giám đốc như vậy thì có cảm giác còn lớn hơn cả Tập đoàn Bưu điện nữa.
Một lúc sau Chu Hoài Đông gõ cửa bước vào, đã mấy tháng không gặp, có vẻ anh ta đã lên cần rất nhiều. Chu Hoài Đông liếc nhìn Dương Khanh. Anh t nghe vài phó giám đôac của bộ phận marketing nói chuyện. Anh ta nhìn Lục Tam Phong, khóe miệng không khỏi xuất hiện nụ cười, công ty phát triển đến ngày nay nhưng vẫn dùng phương pháp này.
“Khụ!”, Lục Tam Phong ho khan một tiếng: “Mau ngồi đi.”
“Cảm ơn anh Lục, tôi muốn báo cáo tình hình thị trường hiện tại với anh. Nếu anh có khách hàng thì tôi sẽ nhờ người hỏi thăm sau", Chu Hoài Đông nói một cách nghiêm túc.
"Nếu là mấy con số đơn giản thì cứ nói too nghe thử. Nhưng nếu số má bình thường thì thôi quên đi", Lục Tam Phong hằng giọng, anh nhấp một ngụm trong tách trà rồi nói: "Có tin tức thú vị nào không?"
Chu Hoài Đông trầm ngâm suy nghĩ một lúc mới nói tiếp: "Đúng vậy. Hiện tại thị phần của chúng tôi trên thị trường VCD đã ổn định ở mức khoảng 50%. Tổng doanh số trong hai quý năm nay đã đạt 1 tỷ2. Thị trường dự đoán rằng doanh số năm sau sẽ đột phá 6 tỷ với tốc độ tăng trưởng rất cao. Các kênh bán hàng của chúng ta đã mở rộng ra 13 thành phố lớn, trở thành thương hiệu bán chạy nhất ở nhiều nơi".
"Ngoài ra còn có tình hình ở nước ngoài nữa", Chu Hoài Đông lặng lẽ liếc nhìn Dương Khanh và nói: "Chúng tôi đã đạt được thỏa thuận chiến lược với một số nước nhỏ. Trong năm năm tới, dù là Ti Vi Waypod hay VCD Bảo Vàng thì đều sẽ thống trị thị trường. Đồng thời nhà vua và hoàng hậu cũng đích thân chào mừng và tiếp đãi tôi. Sau đọa gửi lời hỏi thăm anh, điều này cho thấy thị trường nước ngoài đã hưởng ứng nhiệt tình. Ước tính doanh thu năm sau dự kiến sẽ vượt quá 5 tỷ đô la Mỹ. Khi thị trường mở rộng ra toàn cầu thì vượt qua chục tỷ đô la Mỹ chỉ còn là vấn đề thời gian. Đồng thời bộ phận tiếp thị của chúng tôi cùng với bộ phận R&D của công ty đã nhận được lời mời của hai phó chủ tịch cấp cao của Sony và Motorola để thảo luận về khuôn khổ chiến lược chuyên sâu hợp tác trên thị trường toàn cầu. Chúng tôi cần tiếp tục thảo luận với anh về vấn đề này".
Dương Khanh đã ngây người rồi, hơn nữa ngay cả Lục Tam Phong cũng ngẩn ra. Phía trước vẫn là tình huống thực tế của Điện Tử Thủy Hoàn, nhưng phía sau là cái quỷ gì vậy.
Để anh ta chém gió một chút, nhưng những gì anh ta chém gió thật sự quá vô lý rồi?
"Tình hình quốc tế khá lộn xộn. Tôi sẽ nói sau, anh...anh làm việc rất chăm chỉ, hãy nghỉ ngơi trước đi. Chúng ta sẽ nói chuyện chi tiết vào ngày khác", Lục Tam Phong đi về phía Chu Hoài Đông.
Chu Hoài Đông đứng dậy, vỗ vai Dương Khanh và nói: "Tôi nhìn thấy hình bóng của tôi hồi đó. Tôi đã làm việc chăm chỉ và rời đi."
Dương Khanh nghe vậy thì rất bối rồi, anh ta hỏi Lục Tam Phong: "Điện tử Thủy Hoàn đã phát triển ra quốc tế rồi sao?"
"Cậu không biết gì về các vấn đề quốc tế. Tất cả đều là về hợp tác xuyên quốc gia. Tôi chỉ có thể nói rằng nó rất phức tạp. Nếu không bắt tay vào làm thì cậu sẽ không hiểu được. Hơn nữa sự hợp tác giữa các công ty xuyên quốc gia sẽ liên quan đến sở thích. Có rất nhiều người chỉ hiểu được bề nổi. Chỉ có người trong cuộc mới biết sự thật như thế nào. Lục Tam Phong nói với anh ta: “Cậu hiểu không? "
Dương Khanh lẩm bẩm một mình, hiểu cái quần què ấy.
"Hiện tại cậu sẽ phụ trách mảng kinh doanh hậu cần ở đây. Cậu nghĩ sao về việc trở thành tổng giám đốc tạm thời của Logistics Ong Vàng", Lục Tam Phong hỏi.
"Được rồi, tiền lương thì tôi cũng không lo lắng? Hơn nữa cám ơn anh về chuyện tới tập đoàn Triết Giai làm việc" Dương Khanh nói.
“Không sao, không sao", Lục Tam Phong thản nhiên nói.
Bỗng nhiên hai người thấy nhân viên bảo vệ ở tầng dưới lao ra, ngăn bảy tám người đang xô đẩy về phía trong tòa nhà.
Một lúc sau Lục Tam Phong nhìn thấy Trương Phượng Tiên đi xuống lầu, dường như đang tranh cãi điều gì đó, một nhóm người khác bước vào cửa.
“Làm sao vậy?”, Dương Khanh thò cổ ra nhìn.
Cửa văn phòng bị gõ, một nhân viên mở cửa nói: "Anh Lục, rất nhiều người đã đến, bọn họ nói rằng muốn chấm dứt hợp đồng với Logistics Ong Vàng, hơn nữa còn muốn gặp anh".


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.