Đúng hai giờ rưỡi, phiên giao dịch chính thức bắt đầu. Chỉ sau một phút, cổ phiếu của tập đoàn Thuyền Nghiệp đã sụt giảm năm mươi phần trăm. Chuyện Đường Đình Nhân tự mình lấy tiền của tập đoàn cho Trần Thu Phương mượn đã gây ra nháo nhào không nhỏ. Phiên giao dịch bắt đầu được ba phút, ngài Phùng vung mấy chục tỷ cổ phiếu cuối cùng trong tay ra, một lần nữa hạ thấp giá cổ phiếu, liên tục sụt giá vài lần, đa số nhà đầu tư đã không trụ được mà hoang mang bỏ cuộc. Vốn dĩ chỉ là chuyện riêng của nhà họ Trần, không nghĩ đến lại kéo cả tập đoàn Thuyền Nghiệp xuống nước. Ngay sau đó liền tạo thành phản ứng dây chuyền khiến giá cổ phiếu của các công ty con trong chuỗi tập đoàn Thuyền Nghiệp cũng giảm mạnh, không đến một giờ đồng hồ, toàn bộ số cổ phiếu của tập đoàn này đều chuyển sang màu xanh lá. Phần lớn nguồn vốn bắt đầu được mua lại, các cơ quan tài chính và nhà đầu tư cá nhân đua nhau né tránh rủi ro. Trong thời gian một ngày, Lục Tam Phong đã biến thị trường con bò tót thành thị trường con gấu [3]! Sắc mặt tất cả mọi người trong phòng giao dịch xám ngắt như màu đất, ánh sáng màu xanh lá trên màn hình hiển thị chiếu rọi lên từng khuôn mặt của họ. Những âm thanh chửi bởi vang lên, chỉ có điều trên mặt phần đông số người ở đây đều tràn ngập vẻ bất đắc dĩ kèm theo tuyệt vọng. Một đám người tập trung lại muốn gọi điện cho Ủy ban điều tiết chứng khoán, yêu cầu điều tra rõ mối quan hệ giữa Lục Tam Phong và tổng giám đốc Trần vì nghi ngờ hai người này đứng sau màn giật dây điều khiển. "Tôi nghe nói chuỗi vốn của Trần thị đã sụp đổ rồi, chỉ có Đường Đình Nhân mới dám cho bà ta vay tiền." "Tôi cũng có nghe qua." "Sao có thể? Tổng giám đốc Trần là ai chứ? Đó là nhân vật hô mưa gọi gió trong ngành tài chính đấy, chỉ dựa vào một mình Lục Tam Phong? Không có chuyện đó được, tuyệt đối không có khả năng, bên trong nhất định còn có ẩn tình gì khác." "Thật mà, ông không xem bảo sao? Một loạt đầu đề trang báo buổi trưa được mua hết rồi!" "Để tôi xem!" Mọi người lấy ra một tờ báo, nhìn tiêu đề in to đồng thời được tô đậm ở phía trên: “ĐỂ HÔM NAY! SỤP! ĐỔ!” Nội dung vô cùng trực tiếp, Lục Tam Phong phát biểu cứng rắn, tập đoàn tư bản Trần thị đã không có khả năng xoay người, chỉ cần một câu nói của anh thì đối phương vĩnh viễn không thể nào có được bất kỳ chỗ đứng gì ở thị trường tài chính nữa. Ngông cuồng! Quá ngông cuồng rồi, người dám nói ra câu này ở giới tài chính Sông hương có thể đếm được trên đầu ngón tay, tuyệt đối không vượt qua năm người vậy mà ngày hôm nay đã có thêm tên của Lục Tam Phong rồi. Đối với những người chơi cổ phiếu bình thường mà nói thì hành động này của Lục Tam Phong quả thực quá khờ dại, câu nói này của Lục Tam Phong đã một phát làm tan tành tập đoàn tư bản Trần thị và tập đoàn Thuyền Nghiệp. Tất cả mọi người đều tò mò về lai lịch của anh ta, một người Đại Lục nhưng lại có được loại thực lực này. Tổng giám đốc Trần đến lúc này vẫn không buông bỏ chấp niệm trong lòng, hy vọng những người kia sẽ niệm chút tình nghĩa, thế nhưng gọi điện cả ngày trời vẫn không được. Tình nghĩa ở đâu ra chứ, tất cả mọi người đều vì cùng nhau hưởng lợi, sau khi hết tác dụng rồi, nếu không có Ngài Phùng nhúng tay vào, nói không chừng còn có người đưa tay giúp đỡ. Nhưng hiện tại giúp cô ta thì chẳng khác gì tự hại chính mình. Một nữ thư ký đặt tờ báo buổi trưa lên bàn xong liền vội vàng đi ra, cô ta có thể cảm giác được bầu không khí lạn giá bao trùm trong phòng làm việc. Tổng giám đốc Trần nhìn thấy đầu đề phóng to trên báo thì mặt cắt không còn chút máu, vô lực dựa vào ghế, trên cơ bản hết thảy đều không thể tránh được nữa. Tổng giám đốc Trần đứng dậy đi đến phòng làm việc của Tô Ái Linh, nhìn chằm chằm vào cô ta: "Đừng chờ ở công ty nữa, trở về cùng với tôi." Tô Ái Linh theo cô ta xuống lầu, trên má trái vẫn còn hơi sưng. Trở về nhà, tổng giám đốc Trần quăng túi trên ghế sofa, tìm một điều thuốc, châm lửa hút rồi thở phào một hơi. "Ngài... tâm trạng không tốt sao?" Tô Ái Linh cẩn thận hỏi. "Tâm trạng của tôi có thể tốt được sao?" Tổng giám đốc Trần mỉm cười, nụ cười đầy vẻ nhợt nhạt yếu ớt, lấy tay trêu đùa mái tóc dài của chính mình, ở bên dưới mái tóc có thể nhìn thấy từng sợi rồi lại từng sợi tóc bạc. "Có khả năng tôi sẽ mất đi quyền kiểm soát tập đoàn tư bản Trần thị rồi, lăn lộn nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn cho rằng tập đoàn tư bản Trần thị là trạm dừng chân cuối cùng của mình, không nghĩ đến cuối cùng lại có kết cục như vậy. Điều làm tôi không thoải mái nhất chính là không biết mình bị bại dưới tay ai." "Nếu ngài mệt rồi thì đi nghỉ ngơi một lát đi, không phải vì hắn ta chứ?" Tô Ái Linh thử thăm dò. "Lục Tam Phong?" Tổng giám đốc Trần nở nụ cười, rít một hơi thuốc, vẻ mặt nhìn qua tràn đầy khinh thường: "Cậu ta cho dù gia nhập hội đồng quản trị thì trong vòng nửa năm cũng không có cách nào nâng đỡ người mình lên được. Nửa năm sau tình hình thế nào vẫn không ai biết, nói không chừng liền chìm nghỉm trở thành một cổ đông nho nhỏ." Tô Ái Linh nghe thấy lời này, trong lòng ngạc nhiên, trên mặt lại không hiện lên cảm xúc gì: "Vì sao vậy?" "Bởi vì thành viên hội đồng quản trị hai năm được bầu một lần, căn cứ trên quy định nội bộ, vì xu hướng đầu tư cá nhân nên sẽ có một số khoản đầu tư cần thời gian dài mới có thể thu lại vốn, vậy nên nếu cho thời gian hai năm thì tôi còn được nửa năm!" Tổng giám đốc Trần tiếp tục rít một hơi thuốc, nụ cười có chút tàn độc. Lục Tam Phong không phải suy nghĩ nát óc muốn tiến vào sao, vậy thì tùy ý cậu ta đi, cô ta muốn Lục Tam Phong biết rõ cho dù có làm như vậy cũng không có tác dụng gì! Theo báo cáo cuối ngày, giá cổ phiếu tập đoàn tư bản Trần thị đã giảm hơn hai mươi phần trăm, tập đoàn Thuyền Nghiệp cũng giảm xuống hơn mười phần trăm, biên độ sụt giá của toàn bộ số vốn hóa đã đạt mức khoảng một phần trăm. Bắt đầu từ bẫy giảm giá trước khi đóng cửa phiên giao dịch chứng khoán buổi trưa, Lục Tam Phong đã dàn dựng một màn trình diễn về ngày tận thế. Một cá nhân lôi kéo toàn bộ thị trường chứng khoán quả thật đủ để lưu lại câu chuyện thần thoại về Lục Tam Phong trong giới chứng khoán ở Sông hương, trong đó đáng để tìm hiểu nhất là người đứng sau Lục Tam Phong, không ngờ người kia lại có nguồn lực lớn như vậy, chỉ một câu nói đã khiến Trần Thu Phương hoàn toàn không còn đường sống. Đối với những ông lớn trong giới tài chính mà nói thì chuyện này căn bản không đáng nhắc đến. Những người nằm ngoài phạm vi này hoàn toàn mơ hồ không hiểu gì, chỉ lặng lẽ dò hỏi người bên cạnh. Trong mắt nhiều người, trên người Lục Tam Phong chính là một tầng ánh sáng chói lại vô cùng thần bí. Lúc trời chập tối, Lục Tam Phong biết được giá cổ phiếu của tập đoàn Thuyền Nghiệp sụt giảm thì ngạc nhiên, anh nằm mơ cũng không nghĩ đến vậy mà lại có được thu hoạch ngoài ý muốn này. Lúc này, tập đoàn Thuyền Nghiệp đang triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị, nghiêm túc xử lý hành vi tham ô công quỹ của Đường Đình Nhân. Loại chuyện này vốn dĩ hết sức nhạy cảm, huống gì một số người trong nội bộ tập đoàn sớm đã nhìn Đường Đình Nhân không vừa mắt. Đường Đình Nhân bình thường đắc tội với không ít người, chỉ có điều vì nguyên nhân ba anh ta là người sáng lập nên những người kia mới luôn chịu đựng, bây giờ cuối cùng cũng có cớ để trả đũa. Trong bầu không khí nghiêm túc ở phòng họp, Đường Đình Nhân ngồi cúi gắm mặt ở bên kia. Đứng đầu là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, ông ta rít một hơi thuốc lá rồi nhìn về phía Đường Đình Nhân: "Tổng giám đốc Đường, chuyện này không tiện giải thích, cũng không có ai hãm hại anh!" Chủ tịch Đường ngẩng đầu nhìn con trai mình, lên tiếng: "Tôi cho rằng, khai trừ tổng giám đốc Đường, đồng thời khấu trừ tất cả tiền lương và tiền thưởng." Mọi người trong phòng nhìn Đường Đình Nhân, khai trừ một mình anh không giải quyết được vấn đề. "Tổng giám đốc Đường, trước hết anh hãy nghỉ ngơi một khoảng thời gian, chúng tôi cũng sẽ không để giá cổ phiếu liên tục giảm sút, chờ đến khi chuyện này không còn ảnh hưởng gì nữa thì quay trở lại. Còn về phần sáu mươi tỷ tiền vốn trái phép cho tập đoàn tư bản Trần thị vay thì chúng tôi sẽ lập một bản hợp đồng, kỳ hạn ba tháng, trong ba tháng này nếu số tiền đó thu lại được liền bình yên vô sự, nếu như không lấy lại được tiền thì yêu cầu toàn bộ mọi người cùng nhau gánh chịu" Một bản hợp đồng được để trước mặt hai cha con tổng giám đốc Đường, hai người đọc nội dung hợp đồng, đơn giản chẳng qua là nếu sáu mươi tỷ đó xảy ra vấn đề thì bọn họ phải tự mình bỏ tiền túi ra bù lại. Đồng thời, vị trí tổng giám đốc tập đoàn Thuyền Nghiệp của tổng giám đốc Đường cũng không còn, trở thành một cổ đông bình thường, điều này khiến bọn họ có chút khó mà chấp nhận được. Ngày hôm sau, cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị tiếp tục rớt giá, trong vòng hai ngày đã giảm ba mươi lăm phần trăm và đang trên đà chững lại. Sáu mươi tỷ vay Đường Đình Nhân để đầu tư giống như hòn đá nhỏ ném vào đại dương, căn bản không có chút tác dụng gì. Tiêu đề của toàn bộ các trang báo tài chính hôm nay đều liên quan đến tập đoàn tư bản Trần thị, đặc biệt là chuyện tổng giám đốc Trần hoàn toàn bị đánh bại khi đối đầu với Lục Tam Phong quả thực khiến mọi người mở rộng tầm mắt. Cùng với việc nhà họ Đường bị loại khỏi tập đoàn Thuyền Nghiệp, giá cổ phiếu của tập đoàn cũng giảm đến mức thấp hơn. Chuyện này khiến Lục Tam Phong nhìn thấy cơ hội, tập đoàn này sở hữu mười mấy loại tàu chở hàng quốc tế, nghiệp vụ vận tải hàng hóa cũng rất mạnh, đồng thời cũng mạnh về các nghiệp vụ khác như tàu cảng, cho thuê tàu... Lục Tam Phong ngồi xuống lật xem tài liệu, tương lai sau này chắc chắn điện tử Thủy Hoàn sẽ phát triển ra toàn thế giới, đặc biệt xuất khẩu ra nước ngoài là nghiệp vụ quan trọng nhất bên cạnh các nghiệp vụ quan trọng khác, điên cuồng đem sản phẩm cấp thấp tiến vào thị trường các quốc gia phát triển ở phương Tây là con đường kiếm tiền của người trong nước. Anh muốn bắt đầu từ tập đoàn Thuyền Nghiệp, trong tương lai, sự trợ giúp của công ty này đối với anh ta chỉ có thể nhiều chứ không thể ít được. Coi như có một ngày bản thân anh tìm được người mua ở thị trường quốc tế cũng sẽ vì lượng hàng giao không kịp mà phải chờ các tàu chở hàng khác, khi chờ được tàu thì chỉ sợ hoa cũng tàn rồi. Cho dù là thị trường trong nước hay quốc tế, có được kênh hậu cần của chính mình chính là một chuyện vô cùng quan trọng. Lục Tam Phong nghĩ rất hay, thế nhưng trong tay lại không có tiền, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn nên gọi điện cho Ngài Phùng. Chấn Toàn Khôn cầm điện thoại đi đến bên cạnh Ngài Phùng nói nhỏ: "Điện thoại của Lục Tam Phong." Ngài Phùng đưa tay nhận điện thoại: "Lục Tam Phong à, chuyện gì thế?" "Ngài Phùng, sức khỏe ông vẫn tốt nhỉ? Những ngày qua may mà có ông nên mọi chuyện đều suôn sẻ như vậy!" Lục Tam Phong khách sáo lên tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]