Chương trước
Chương sau

"Thời gian gần đây xảy ra một số chuyện, nếu là tôi lúc trước thì chắc chắn tôi sẽ đứng ra nói giúp vài lời. Nhưng mà bây giờ già rồi, nhường sân khấu lại cho đám nhỏ. Tổng giám đốc Trần mời tôi đi dự tiệc tối lần đó tôi không đi được vì lí do sức khỏe, hôm nay tổng giám đốc Trần lại tới tham gia buổi tiệc này của tôi thật là làm tôi cảm thấy xấu hổ quá."
Ông Phùng vừa nói chuyện vừa nhìn về phía tổng giám đốc Trần ở dưới đài, ông nói: "Mời tổng giám đốc Trần lên đây nói vài câu!"
Tổng giám đốc Trần lên đài, cầm cái micro, trước tiên nhìn ông Phùng hỏi: "Nghe nói hôm nay Lục Tam Phong cũng nhận được thư mời?"
"Tiệc rượu tài chính là một, chỉ cần nể mặt tôi đến đây thì tôi sẽ gửi thư mời." Ông Phùng trả lời.
"Nhưng sao tôi không thấy cậu ta, trốn rồi à?" Tổng giám đốc Trần cười nhẹ nhìn lướt xuống phía dưới.
Làm sao Đường Đình Nhân có thể bỏ qua cơ hội biểu hiện tốt như thế này được, cậu chàng đứng ở dưới đài nói:
"Vừa rồi tôi tình cờ gặp thằng đó trông bây giờ chẳng khác gì con chuột, không còn khí thế như mấy ngày qua, bị tôi mắng một trận chắc giờ trốn đi rồi."
Mọi người nghe thế cười vang cả lên.
Tổng giám đốc Trần khẽ cười một tiếng, nói rằng: "Tôi không thể không nói rằng anh bạn Đại Lục này thật sự lòng tham vô đáy, tuổi đời cậu ấy còn rất trẻ nhưng lại quá ngông cuồng. Cậu ta cho rằng dựa vào lực lượng cánh truyền thông, rồi thả ra một ít tin đồn bậy bạ là có thể đẩy đổ được tập đoàn tư bản Trần thị sao? Cậu quá khinh thường tôi rồi. Lúc đầu tôi còn không thèm để ý."
"Nhưng mà chẳng qua là có nhiều trang báo viết quá quắt lên nên tôi phải đứng ra giải thích, còn như việc đối chọi với cậu ta thì thật sự là không có. Công việc trong công ty nhiều lắm, tôi không rảnh ồn ào huyên náo với anh bạn nhỏ này đâu, thế nên tôi chỉ để một vị phó tổng giám đốc của công ty tôi đi xử lý. Hôm nay đến đây cũng là vì nể mặt ông Phùng đã tổ chức một bữa tiệc quan trọng cho giới tài chính ở Sông Hương chúng ta, tôi hy vọng ông có thể giữ gìn sức khỏe để đưa chúng ta tiếp tục đi đến đích."
Lục Tam Phong đứng ở phía sau, mọi người xung quanh nhao nhao nhìn vào cậu, lời nói vừa rồi của tổng giám đốc Trần thực sự là đang sỉ nhục người ta. Dường như đối với bà ta, Lục Tam Phong đang nhảy nhót lăn qua lăn lại chẳng khác gì con khỉ, bà ta không thèm để trong mắt.
Hôm nay bà ta đến đây là vì nể mặt ông Phùng, còn Lục Tam Phong là ai? Bà ta không biết, bà ta chỉ biết là có một thằng nhóc Đại Lục bêu xấu bà trước truyền thông.
Lời nói này giống như lời nói của Đường Đình Nhân vậy, thực ra còn châm chọc Lục Tam Phong hơn nữa. Chẳng còn điều gì có thể khi nhục người ta hơn là không thèm để họ vào trong mắt.
Trên sân khấu, tổng giám đốc Trần và ông Phùng khách khí qua lại, trọng lời nói đã đặt thân phận của hai người lên ngang hàng. Tổng giám đốc Trần hiển nhiên cũng nhìn ra vấn đề này, Đường Đình Nhân đúng là một thanh kiếm tốt. Nói mấy câu khách khí với ông Phùng xong không có trả micro lại mà nói tiếp: "Thực ra thời đại nào cũng có nhân tài về mảng tài chính cả, trong nghành này có rất nhiều người ở đây nhưng người trẻ tuổi thì không có ai. Trước đây tôi cũng nghĩ vậy mãi đến khi gần đây mới biết một chàng trai vẫn còn rất trẻ, thiếu mỗi cơ hội. Có lẽ mọi người đã từng nghe qua về cậu ấy, con trai tổng giám đốc Đường của tập đoàn Thuyền Nghiệp, xin hãy để cậu ấy tiến lên đây để nói vài câu."
Không ít người nghe thấy tên Đường Đình Nhân suýt nữa bật cười. Cậu công tử trăng hoa này là khách quen của cánh truyền thông, có điều tổng giám đốc Trần giới thiệu người trẻ tuổi cũng rất bình thường. Nghành này vốn là như vậy đấy.
Tâm trạng Đường Đình Nhân vô cùng kích động, đây chính là thời khắc xuất hiện. Anh ta bước lên sân khấu nhìn rất nhiều người đang đứng phía dưới, mà những người này lại cùng vai về với cha mình. Cho dù không bằng đi nữa thì trong tay cũng nắm giữ quyền điều động tài chính.
Mà giờ khắc này, anh ta đứng ở trên sân khẩu này quan sát mọi người, không thể nói ra hết được cảm xúc khí phách lúc này, ánh mắt tìm Lục Tam Phong đứng trong đoàn người, sau đó thì thấy anh đứng ở sát bên ngoài, trong tay còn bưng một cái khay như đang ăn cái gì đó.
"Đầu tiên tôi xin cảm ơn tổng giám đốc Trần đã ưu ái tôi. Tôi đây có thể đứng đây cùng hai vị tiền bối là ngài Phùng đây và tổng giám đốc Trần thật sự là rất vinh dự"
Đường Đình Nhân bỗng dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Tam Phong ở phía dưới, quát lên:
"Người ở phía sau kia, cậu có thể tôn trọng người khác mà ngừng ăn trong lúc người ta đang nói được không?"
Tất cả mọi người nhìn theo hướng ánh mắt của Đường Đình Nhân, ai nấy đều nhìn Lục Tam Phong.
Phùng Chính Anh đứng bên cạnh không nhịn được, lẩm bẩm: "Có quá đáng quá không?"
Chấn Toàn Khôn nhìn cậu ta một cái, nhỏ giọng nói: "Đừng có nói bậy, cậu hãy chú ý thân phận của mình." Đột nhiên Lục Tam Phong bị nhiều người nhìn như vậy, cậu thả đôi đũa trong tay xuống, nuốt thức ăn vào. Cảm giác giống như bị ngọn đèn chiếu vào, tay chân luống cuống, mọi người nở nụ cười.
"Còn tưởng là ai, Lục Tam Phong hả? Ma đói đầu thai hay gì ha? Ban nãy tổng giám đốc Trần đứng trên sân khấu tìm anh anh lại không đứng ra, có còn tố chất nữa không?"
Đường Đình Nhân dường như đã tìm được tên hề làm có hắn buồn cười, trêu nói: "Chưa được ăn cơm à?"
"Nào nào nào, anh lên đây, để mọi người nhìn vẻ mặt của anh."
Đường Đình Nhân chỉ Lục Tam Phong nói: "Anh lên đây, lên đứng ở đây. Nhờ phục vụ mời anh ta lên đây dùm."
Ba người phục vụ đi tới, nói với Lục Tam Phong: "Xin mời ông đây lên sân khấu."
Lục Tam Phong chỉ muốn tìm chỗ nào để làm mèo đợi ông Phùng rời đi, nhưng Đường Đình Nhân lại một hai nhất định bởi lông tìm vết. Thật sự làm cho anh cảm thấy rất tức giận.
Ông Phùng nhìn thấy Đường Đình Nhân rõ ràng là đang kiếm chuyện nên mở miệng nói:
"Tiếp theo là vũ hội, hôm nay rất nhiều bạn bè đến, giờ chúng ta dừng ở đây thôi."
"Lục Tam Phong là thế hệ trẻ của Đại Lục, tổng giám đốc Đường của chúng ta lại là thế hệ trẻ của Sông Hương. Hai người gặp nhau tất nhiên sẽ lộ ra điểm thu hút của mình, đây cũng coi như là chuyện tốt." Tổng giám đốc Trần ra tay cản.
Mọi người đều nhìn về phía anh, Lục Tam Phong không thể không đưa dĩa thức ăn cho phục vụ rồi lau miệng đi lên sân khấu. Anh nhìn về phía ba người ông Phùng, ánh mắt tối đi, dường như đang nói cho ông Phùng biết rằng tâm trạng của tôi rất bực bội, có thể không kìm nén nổi nữa rồi.
Tổng giám đốc Trần đánh giá Lục Tam Phong, tuy hai người đấu đã nhiều rồi, bình thường cánh truyền thông cũng gồm hai người vào một sự kiện để gán ghép đào hoa, nhưng mà lần gặp mặp này đây chính là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
"Đây chính là Lục Tam Phong à? Không biết anh là người ở đâu đến đứng đây đối mặt với tổng giám đốc Trần." Đường Đình Nhân hỏi Lục Tam Phong.
"Cậu cho tôi mượn đấy!"
"Tôi cho anh mượn?" Đường Đình Nhân cảm thấy khó hiểu.
"Đúng vậy đấy, mượn khuôn mặt trơ trên của anh đấy!" Lục Tam Phong cười hì hì nói.
Mặc dù Đường Đình Nhân không rõ khuôn mặt “trơ trẽn” ở đây là gì nhưng cũng cảm giác được đây không phải là lời tốt lành gì, hắn ta gằn giọng, nói:
"Lục Tam Phong, anh oai cái gì? Lúc trước anh công bố là có thể đánh sập cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị, bôi nhọ tổng giám đốc Trần khắp nơi, thủ đoạn thì dơ bẩn. Thật đúng là khiến người ta khinh thường. Nhưng rồi kết quả thì sao? Xem xong báo cáo cuối ngày hôm thứ sáu có phải anh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng đúng không?"
Lục Tam Phong nở nụ cười, tránh rắc rối, nói: "Thì đàn ông mà, kiêu ngạo một chút cũng bình thường thôi. Con người tôi rất tầm thường nhưng lại tràn đầy tự tin. Cũng không thú tội chuyện này, cũng chẳng nói là ai hay không phải ai dựng nên chuyện này. Bây giờ không nên nói tầm thường lẫn tự tin. Dựa theo lời tổng giám đốc Trần thì đó là tầm thường lại còn tự tin lẫn cả tuyệt vọng."
Đường Đình Nhân không đỡ được chiêu của Lục Tam Phong, cả người cảm thấy dường như dinh dính. Điều này làm cho Đường Đình Nhân vô cùng tức giận khi thấy người ta đang đùa bỡn mình.
Tổng giám đốc Trần đứng bên cạnh cũng phát hiện nếu như đấu võ mồm với thằng này thì Đường Đình Nhân không phải là đối thủ của Lục Tam Phong.
"Thanh niên mà tự tin chút cũng tốt, huống chi là nhân tài mới nổi như tổng giám đốc Lục đây. Chẳng qua là tự tin cũng có mức độ thôi, mình có thể làm gì hay không thể làm gì thì phải tự cân nhắc."
Tổng giám đốc Trần xen vào nói: "Đây là hậu bối tôi yêu quý, nếu là người khác chắc không bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy đâu."
HỒ? Thật à?" Lục Tam Phong nghe thấy tổng giám đốc Trần lên tiếng, nhìn bà ta nói:
"Vậy tôi đây phải cảm ơn bà rồi, nếu không lại có xã hội đen cầm dao vọt vào nhà hàng chém tôi rồi, bà đúng là đại nhân đại nghĩa."
Dưới đài mọi người thấy mấy người đứng trên sân khấu đấu đá lẫn nhau nhìn rất là náo nhiệt, oán hận trên mặt càng ghế bọn họ ở dưới càng vui, vì tới đây chủ yếu là để hóng chuyện mà.
Ông Phùng đứng bên cạnh nhìn thấy Lục Tam Phong không nhịn còn tổng giám đốc Trần không muốn dừng tay. Hôm nay bà muốn tới đây để diễu võ dương oai mà, bà phải áp chế cái tên Lục Tam Phong này xuống để khôi phục lòng tin của mọi người với tập đoàn tư bản Trần thị.
"Cơ thể tôi không thoái mái!" Ông Phùng nhỏ giọng bảo.
Chấn Toàn Khôn ngầm hiểu nên bước lên trước một bước nói: "Xin lỗi, vốn là chỉ cử hành một lễ ra mắt đơn giản hôi, tiếp theo chính là vũ hội. Ông Phùng đột nhiên cảm thấy không khỏe nên không thể tiếp đãi mọi người rồi, xin mọi người cứ tự nhiên."
Ông Phùng nhìn tổng giám đốc Trần gật đầu một cái, không nói gì nữa. Nhìn qua tưởng như là đang ủng hộ bà ta. Ông bước xuống bậc thang, Phùng Chính Anh muốn đến nói chuyện với Lục Tam Phong lại bị Chấn Toàn Không cầm vai lôi đi.
Nhìn ngài Phùng rời đi, Đường Đình Nhân cảm thấy mình có thể thoải mái tay chân, cậu ta quát Lục Tam Phong:
"Anh kiêu ngạo cái gì? Hồi năm


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.