Tổng giám đốc Hác năm nay ba mươi chín, đã là người phụ trách của công ty bất động sản trực thuộc Bắc Cương, anh ta cũng không có lý lịch gì cả, có thể lên đến vị trí này ở độ tuổi này, chắc chắn là một người thành công trong con mắt của những người xung quanh.
Về phương diện sắp xếp nhà ở và quản lý khu gia đình thì đã cầm quyền rôi!
Chẳng qua đều là lừa những khoản tiền nhỏ, vào cuối năm, nhiều người đòi nợ, lại phải mời ăn cơm rồi mời nhậu nhẹt, còn phải đưa tiền để chạy quan hệ, tổng giám đốc Hác đã thèm muốn từ lâu, giờ đây cuối cùng cũng đến lượt anh ta.
Điện tử Thuỷ Hoàn gọi điện đến nói rằng chủ tịch muốn qua đây bàn bạc, tổng giám đốc Hác phấn khích đến mức không thể ngủ được, một con cá lớn như vậy, anh ta làm sao có thể bỏ qua chứ?
Buổi chiều đang nghỉ ngơi trong khách sạn, tổng giám đốc Hác nhờ người qua lịch sự nói rằng tối nay sẽ chiêu đãi ăn tối ở khách sạn này, để Lục Tam Phong khỏi lo lắng, chắc chắn sẽ trả số tiền đã nợ.
Sau khi người đó rời đi, Phùng Chính Anh đóng cửa lại và nói: “Người ta khá lịch sự đấy, khoản nợ này cũng không khó như anh đã nói mà.”
“Càng như vậy thì càng phiền phức, nếu anh ta trực tiếp trốn đi, tôi ngược lại cảm thấy yên tâm, chẳng qua thì đuổi theo và chặn lấy.” Lục Tam Phong dựa vào chiếc ghế, cầm ấm nước lên thêm chút nước vào trong tách trà và nói: “Chờ xem bữa tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-an-choi-bien-tong-tai/1684296/chuong-532.html