Thư ký Thôi này, phương diện công việc thì chỉ tính là bình thường, xử lý một vài chuyện thường ngày khá tốt, vì Hoàng Hữu Danh bị điều từ Dã Cương đến, nên thư ký Thôi cũng bị điều theo.
Có một số chuyện, cuối cùng bắt buộc cũng phải thỏa hiệp.
Hoàng Hữu Danh vừa mới điều tới, không phải ông ta cứ mở miệng, thì chuyện gì cũng đều yên ổn, ở thành phố này, quan hệ phức tạp, nhân sự đa dạng, có nhiều bè phái, người bình thường không cách nào tưởng tượng được.
Tìm lối ra trong mở rắc rối, thúc đẩy địa phương phát triển, áp chế bớt mạng lưới quan hệ, mà không cản trở việc thực thi ý tưởng của bản thân, chuyện này vốn cực kỳ khó khăn.
Giống như Hoàng Hữu Danh ở tập đoàn Dã Cương dùng cơm với một số người có chức vị trong huyện, lời nói trên bàn cơm là như thế này, ông, một tờ điều chuyển, đến là vua, trước mặt ông tôi chỉ là con chó cụp đuôi, ra khỏi cánh cửa kia, tôi vẫn bị chữ 'Quan đè đâu.
Qua vài năm, ông lại nhận được tờ điều chuyển, thăng chức? Giáng chức? Hay là lên voi xuống chó?
Chữ 'Quan' này cũng đè đầu chúng tôi cả đời.
Ở trong mắt Hoàng Hữu Danh, tầm mắt của thư ký Thôi rất hạn hẹp, đôi khi còn không bằng Lục Tam Phong, chỉ e cả đời không được thăng chức.
Cái mùi lâu năm của phố lớn hẻm nhỏ càng lúc càng nặng, nhà nhà đều mua vài món đồ tết còn thiếu, trong tay xách bao lớn bao nhỏ, có vài người đi xe máy, thông thường, đều đi xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-an-choi-bien-tong-tai/1684236/chuong-472.html