Cơm nước xong xuôi thì đã đến tám giờ tối, nhìn qua cửa sổ, từng chùm pháo hoa lộng lẫy sáng rực đang nở rộ trên bầu trời xa xăm, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua mang theo mùi pháo đốt thoang thoảng trong không khí, mang theo mùi vị của tháng năm.
Năm mới đến, không chỉ có mấy ngày đó, từ sau khi bọn trẻ kỳ nghỉ đông, lễ đón năm mới trong nhà mới chính thức bắt đầu: Họ bắt đầu mua quần áo mới, mua thức ăn, mua thịt, mua câu đối đỏ, vẫn là những tục lên quen thuộc ấy mà sau hai mươi năm không còn có hương vị như ngày xưa nữa rồi.
Ở miền bắc, trẻ con hay đòi theo ba mẹ đi mua đồ, đôi má hồng nhỏ xinh của chúng đỏ bừng, thấy có đồ ăn ngon mà ba mẹ chúng không mua cho cứ thế nằm lăn ra đất ăn vạ, lăn lộn, lúc này, cho dù quầy hàng đang trong tầm người ra kẻ vào không xuể, ba mẹ cũng không vì vậy mà keo kiệt với con mình, giáng ngay cho đứa con yêu quý một bạt tai vào mặt.
“Lại một năm nữa trôi qua rồi!”
Lục Tam Phong nhìn pháo hoa bắn đỏ rực ngoài cửa sổ, giọng nói của anh có chút nghẹn ngào, thầm cảm thán thời gian sao trôi nhanh quá, vừa cảm thấy mơ màng lại vừa thấy áp lực.
Căn phòng ồn ào rơi vào khoảng lặng trong chốc lát, mọi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một bàn tay đưa ra nắm chặt lấy tay Lục Tam Phong, bàn tay mềm mại truyền đến một luồng hơi ẩm, dường như có thể sưởi ấm lòng người, xua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-an-choi-bien-tong-tai/1684226/chuong-462.html