Chương trước
Chương sau

Quản lý Bạch muốn choáng váng cả đầu óc, trong hai năm nay, dù gì cô ta cũng là hoa khôi đầu bảng của khách sạn Tân Quý. It ra đàn ông khi thấy cô ta cũng không đi đường nổi, giống như những tác phẩm từng nhắc tới, anh hai Ngô hàng xóm thấy thì lạnh run cả người.
Mà giờ khắc này tất cả các cô gái xung quanh đều đang nhìn cô ta, vốn muốn ngồi trong ngực Lục Tam Phong làm nũng một chút nhưng lại không nghĩ tới sẽ trở thành cảnh tượng như này.
"Đứng dậy đi!" Lục Tam Phong nhìn cô ta nói.
Sắc mặt quản lý Bạch tràn đầy xấu hổ, đứng lên nói: "Tôi mới chỉ có năm mươi kilogam mà thôi."
"Năm mươi kilogam còn không nặng hả?" Lục Tam Phong tức giận nói.
"Tổng giám đốc Lục, anh làm gì phải khó khăn với một cô gái xinh đẹp như vậy chứ, đêm nay quản lý Bạch cũng vô cùng sôi nổi nha, có lẽ trong lòng cũng vô cùng ngưỡng mộ cậu đó, trai tài gái sắc vô cùng xứng đôi." Ngồi ở bên cạnh anh, Kha Bình Vân mở miệng nói.
"Tổng giám đốc Kha, ông có điều không biết rồi, con người của tôi là kiểu người mù mặt, không phân rõ là người ta nhìn có đẹp hay không, ngược lại khi nhìn những người xấu lại tương đối thuận mắt hơn, ít nhất là vẫn nhận ra được họ."
Mù...mù mặt?
Kha Bình Vân cũng bị cái cớ này của Lục Tam Phong làm cho dở khóc dở cười, giả vờ cười hai tiếng: "Khẩu vị của tổng giám đốc Lục đúng là hơi nặng!"
"Có lẽ ông không tin, nhưng cái này là thật, căn bản là tôi không phân biệt rõ ràng rằng cô ta xinh đẹp hay không." Mặt mũi Lục Tam Phong tràn đầy sự chân thành mà thốt ra.
"Vậy thì không trách tổng giám đốc Lục được rồi, đó là vấn đề của tôi mà!" Quản lý Bạch trêu ghẹo: "Là do tôi quá xinh đẹp, vậy tiếp theo để tổng giám đốc Lục hát một bài được không? Mọi người cho tổng giám đốc Lục một tràng pháo tay nào!"
Xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay ồ ạt, ngay cả Kha Bình Vân cũng không ngừng gọi Lục Tam Phong lên một trận, cho nên bầu không khí lúc này trong mắt nhìn của người ngoài lập tức trở về trạng thái của một cuộc tụ họp bạn bè vô cùng vui vẻ.
Lục Tam Phong chịu không nổi kiểu người ta cứ hô hào nhắc tới anh như vậy nên đành nhận lấy micro.
"Tổng giám đốc Lục hát bài gì đây?"
Lục Tam Phong nghĩ nghĩ, chọn một bài hát "Ánh sao chiếu sáng", sau khi hoàn thành một khúc, tự nhiên tiếng vỗ tay như sấm cũng vang lên, Kha Bình Vân đứng lên nói:
"Tổng giám đốc Lục, tôi chuyển sang nơi khác tắm một cái, tối nay cứ ở lại chỗ này, để tôi tiếp đãi cậu tận tình với vai trò của một người chủ."
"Cho dù tắm rửa xong cũng đã không còn sớm nữa, tôi phải đi về trước rồi, cảm ơn ông đã tiếp đãi." Lục Tam Phong muốn rời đi.
"Tổng giám đốc Lục hơi không nể mặt mũi tôi rồi nhỉ?" Kha Bình Vân đưa tay ôm bả vai của Lục Tam Phong nói:
"Khách tới phải theo ý chủ nhà nha, tôi biết cậu muốn khu nhà máy số một, chuyện này cũng có thể thương lượng mà, tôi có thể để cho cậu nha!"
Nhường lại sao?
Lục Tam Phong cảm thấy chất cồn trong người hơi xộc lên, cố gắng hít sâu một hơi để đầu óc tỉnh táo lại một chút.
"Đi tắm một cái nào, đi thôi!"
Lục Tam Phong nhìn bốn phía nhiều người như vậy, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Phòng tắm công cộng nên được chia làm nhà tắm và bể tắm nhỏ, thậm chí còn có bồn tắm uyên ương, giá cả có chút khác biệt, nên cách hưởng thụ cũng khác nhau. Dù cho kiến thức của Lục Tam Phong rộng rãi, cũng bị hoa văn nơi này làm cho giật nảy trong lòng, thầm hô một tiếng là người trong thành phố biết chơi đùa đấy.
Cách tắm rửa của người phương nam cũng có khác biệt với người phương bắc, phương nam chủ yếu là dùng phương pháp ngâm, thư thái nhẹ nhàng, một căn phòng tắm gần một trăm mét vuông đều trang trí vàng son lộng lẫy, trên tường các loại áp phích không thể miêu tả được dán đầy, trên TV được bật các thể loại chương trình như ca nhạc hoặc chiếu phim.
Cách đó không xa chính là bàn trà, khỏi, rượu, trà, hoa quả, cờ bày đầy đủ mọi thứ, ở bên cạnh bể tắm các cô gái đứng thành hai hàng thẳng tắp.
Cảnh tiên nữ tắm suối trong thần thoại chắc cũng chỉ như thế này là cùng.
"Ngâm lâu một chút, máu huyết cũng được lưu thông, đối với cơ thể là vô cùng tốt. Lát nữa hãy để Dương Thanh Châu massage một chút, rồi ngủ một giấc thật ngon." Kha Bình Vân cười tủm tỉm nói.
Giúp lưu thông máu huyết thì đúng là có lưu thông thật, Lục Tam Phong đưa tay lên vuốt một trận mồ hôi trên trán, mở miệng nói: "Nơi này sao lại có nhiều áp phích dán như vậy chứ?"
"Vì muốn kích thích mọi người tiêu tiền nha, đây là chủ ý của tổng giám đốc Lương"
Trên mặt của Thái Tử Huy đầy ý cười tự đắc, nói: "Hiểu sơ một chút về hướng marketing thôi, nhưng trước mặt Tổng giám đốc Lục lại chỉ là múa rìu qua mắt thợ."
Lục Tam Phong nhìn anh ta nở nụ cười, tán dương nói: "Tổng giám đốc Lương thật sự là người đàn ông hiểu biết."
Ở bên cạnh, Kha Bình Vân nở nụ cười nói: "Tổng giám đốc Lục cũng là người thông minh, tôi cũng biết cậu không phải là người bình thường, vào Nam ra Bắc cũng trải qua nhiều chuyên, cậu là người làm ăn nên chủ yếu chỉ muốn khu nhà máy số một, về phần lấy được từ trên tay của ai cũng không quan trọng lắm đúng không?"
"Đúng, đúng vậy!" Lục Tam Phong liên tục gật đầu, hỏi lại: "Không biết phía sau là vị nào? Ông có thể cho tôi chút đầu mối nào không? Tôi sẽ đi chào hỏi đàng hoàng"
Kha Bình Vân nhìn về phía Lục Tam Phong hồi lâu, nhịn không được cười lên, nói: "Tổng giám đốc Lục rõ ràng biết rồi còn cố hỏi, không có ý nghĩa gì nha, thật sự không có ý tứ gì hết, vừa rồi quản lý Bạch có nói với tôi, thật sự cảm mến Tổng giám đốc Lục không thôi, không biết ý tứ của Tổng giám đốc Lục là thế nào?"
"Tôi?" Lục Tam Phong nhìn quản lý Bạch đứng ở bên cạnh ao, nói: "Tôi đã có gia đình, sợ là phải phụ tấm lòng nhiệt tình của quản lý Bạch rồi."
"Cái này thì có gì phải nhắc tới chứ? Một thanh niên tài giỏi còn đẹp trai như Tổng giám đốc Lục đây, sao có thể lập gia đình sớm như vậy? Đây không phải là lấy cớ để từ chối tôi sao?"
"Tổng giám đốc Lục, tôi cũng không tham lam gì loại quan hệ tồn tại muôn đời này, chỉ là nếu Tổng giám đốc Lục không quen với những điều ở Đông Lưu thì tôi có thể hầu hạ bên cạnh anh. Có cơ hội được làm người dẫn đường cho anh, cũng đã tốt lắm rồi." Quản lý Bạch nói.
"Không cần! Thật sự là không cần phải như vậy!" Lục Tam Phong vội vàng khoát tay, cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.
Hai người cũng ngâm mình một lúc lâu, Kha Bình Vân cuối cùng cũng đứng lên, hai cô gái xinh đẹp bên cạnh lập tức sáp tới, những điều ông ta nên nói cũng đã nói hết, cho nên vây khăn tắm lại rồi nói: "Tổng giám đốc Lục ngâm tiếp đi, tôi đi nghỉ ngơi trước, hai ngày này có chút hơi mệt mỏi."
"Tổng giám đốc Kha may mắn như vậy sợ một hồi càng phải mệt nhọc hơn, tự tôi tùy tiện ở đây là được."
Kha Bình Vân mang dép vào, nhìn thoáng qua chỗ quản lý Bạch, rồi đi ra phía bên ngoài, mấy người Lương Tử Huy cũng đi theo ra ngoài, trong lúc nhất thời trong phòng tắm cũng chỉ còn hai người là Lục Tam Phong và quản lý Bach.
Lục Tam Phong nghe thấy sau lưng anh có động tĩnh, cũng không dám quay đầu nhìn lại, bởi vì nhìn một chút sẽ dính đến những chuyện không thể miêu tả được, chỉ là anh từ từ cảm nhận được một bàn tay mềm mại đang vận lên bả vai mình.
"Tổng giám đốc Lục, tôi giúp anh ấn huyệt, tôi cũng từng học qua lớp xoa bóp đấy." Giong nói của quản lý Bạch cũng tăng thêm vài phần quyến rũ.
Lục Tam Phong hít sâu một hơi, vốc một vốc nước lên lau mặt một cái, rồi mở miệng nói: "Quản lý Bạch không cần phải dùng phí sức lực của mình."
"Anh cảm thấy tôi đang cố tình quyến rũ anh sao? Tới gần anh là để giám thị anh à?" Quản lý Bạch thở dài, giống như một người chịu phải vận mệnh thăng trầm nhiều năm, nói: "Tổng giám đốc Kha đúng là từng nói với tôi như vậy, nhưng tôi nghĩ lại không phải như vậy, anh cũng thấy rõ, tôi cũng chỉ là một phó quản lý."
"Có ý gì?"
"Con người mà, luôn phải xem xét vì chính mình, tôi cũng chỉ là một người làm công, lấy lợi ích của mình làm trọng, bên trong nội bộ khách sạn cũng tranh đấu kịch liệt, tôi cũng sắp đến ranh giới cuối cùng rồi, nếu không một người quản lý như tôi sao lại còn phải xả thân tiếp khách chứ?"
Quản lý Bạch nói rõ ra tâm tình của mình, trong giọng nói cũng đầy sự u oán, cùng tranh đấu với Lương Tử Huy, khoảng thời gian trước quản lý Phó cũng bị hạ xuống, chính là trong lúc làm việc bên trong đó đã bị những vị khách trong đó quấy rối.
Không có người nào có thể nhìn thấu mọi việc, thế nhưng cõi trần này lại quá hỗn loạn khiến người ta mệt mỏi không thôi, đặt trên vai mình giống như tòa núi lớn, huống chi cô ta lại còn là một cô gái yếu ớt.
Từ trong nước Lục Tam Phong giơ tay lên, đặt nhẹ trên đùi cô ta vỗ nhẹ, cảm thán nói: "Người sống ở đời đều luôn mệt mỏi như vậy, bình thường chỉ là vì muốn mấy lượng bạc vụn mà thôi."
Bạc vụn?
Quản lý Bạch châm một điếu xì gà, hút một hơi rồi nhả ra một làn khói nhẹ, nhưng lại ho khan không ngừng, rồi nhét lại vào trong miệng Lục Tam Phong: "Anh và tôi chưa từng giống nhau, anh là núi vàng núi bạc, chỉ muốn nói với anh chút tâm trạng của tôi mà thôi, vì ở chỗ này mỗi ngày đều sống dưới lớp mặt nạ nên tôi cảm thấy quá mệt mỏi."
"Vậy thì chuyển sang chỗ khác đi, thay đổi một cuộc sống mới."
Quản lý Bạch vuốt vuốt chân trong hồ nước, nói: "Nơi đó có tốt được như thế này không? Anh cũng nhìn thấy rồi đó, người nơi này cũng không phải là loại thiện nam tín nữ gì, tôi muốn mượn cơ hội này, ở lại bên cạnh anh nhờ vào đó để thoát thân."
Hút một hơi sâu xì gà, Lục Tam Phong cũng ho khan hai tiếng, hỏi: "Bạch Mai Hà là em gái của cô sao?"
"Em họ, cô ấy cũng là người khổ sở, ba cô ấy vất vả lâu ngày thành bệnh, bây giờ còn nằm ở trong bệnh viện, tôi không cũng giúp đỡ không ít nhưng chỉ như hạt cát trong sa mạc mà thôi." Trên mặt Quản lý Bạch có mầy phần ưu sầu.
"Cô gọi cô ấy tới nơi này làm công việc gì?"
"Haizz..."
Một tiếng thở dài vang lên, dường như là cất giấu những cảm xúc chua xót nói không nên lời, cái gì cũng không trả lời, nhưng lại giống như đang nói ra tiếng lòng trong vô tận.
"Để tôi xoa bóp cho anh đi!"
Sau một tiếng, Lục Tam Phong quấn khăn tắm chuẩn bị thay quần áo, quản lý Bạch lo lắng ở bên cạnh rồi hỏi: "Anh ở đây ngủ lại một đêm đi, thật muốn đi như vậy sao?"
"Khách sạn của tôi rất đắt, không ở thì thiệt thòi quá." Lục Tam Phong thuận miệng nói ra.
"Vậy tôi cũng đi theo anh."
"Đi theo tôi làm gì?" Lục Tam Phong nhìn cô ta hỏi.
"Tôi muốn mượn việc này để rời khỏi đây, đã nói với anh rồi đó." Quản lý Bạch có thêm mấy phần bối rối.
"Tôi đồng ý rồi sao?" Lục Tam Phong cười lắc đầu nói: "Chuyện này có chút không thích hợp, tôi chỉ đến để tắm rửa, nhưng cuối cùng lại dắt theo quản lý của tổng giám đốc Kha chạy mất. Chuyện này khó mà nói với bên ngoài, con người đều có số mệnh, có lẽ trời sinh ra số mệnh cô hơi khổ rồi."
"Tổng giám đốc Lục... anh..." Quản lý Bạch rơi lệ đầy mặt.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.