Chương trước
Chương sau

Nửa tiếng sau, ba chiếc xe cảnh sát chở tất cả mọi người giải đi, chuyện Sấu Bì nói không sai, chuyện bồn rửa tay bằng vàng của Hào Ca có lẽ là chuyện không thể nào.
Lưu Quý Khương đứng trong đám người nói một hồi, tỏ ý tiếp theo sẽ tiến hành đả kích những người xung quanh phạm vi hàng mỹ phẩm, báo cáo lên trên, mở ra hội nghị nghiên cứu một lượt xem làm thế nào để có thể diệt trừ tận gốc những phần tử hoạt động phi pháp uy hiếp đến hoạt động thương mai.
Cần kiên quyết bảo vệ tình hình kinh doanh không dễ dàng gì và bảo vệ cả những hộ gia đình kinh doanh trong đó. Cả hội trường vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt, Lưu Quý Khương dùng tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, để cho mọi người tiếp tục ăn uống, liếc mắt nhìn về phía Lục Tam Phong rồi nói: “Tổng giám đốc Lục, tôi đã cho cậu thể diện rồi đấy!”
Vẻ mặt Lục Tam Phong khó xử, mở miệng nói: “Hôm qua thật sự là do tôi đã gọi nhầm điện thoại”
“Hình như tôi chưa kể với cậu chuyện này, hôm nay tôi đến đây, đứng tại chỗ này, còn bị tên nhóc kia càm ràm trách móc một trận.”Lưu Quý Khương tủm tỉm cười nói, món nhân tình này cũng quá lớn rồi.
Lục Tam Phong gật gật đầu nói: “Để cho ông uất ức rồi, món nợ nhân tình này tôi chắc chắn sẽ trả.”
Lưu Quý Khương duỗi tay vỗ bả vai Lục Tam Phong rồi nói: “Tôi đợi xem biểu hiện của cậu, tôi về trước đây.”
Một đoàn người tiễn Lưu Quý Khương đến đầu phố, Lục Tam Phong lại khách sáo với những vị kháchkhách, mời mọi người đi ăn một bữa để tỏ lòng cảm ơn, mọi người đều tìm lý do từ chối.
Một món nhân tình lớn như vậy, một bữa cơm là định đuổi đi sao? Thế nhưng bọn họ không hề ngốc, tương lai còn dài mà, ngay cả Tổng giám đốc Hồng cũng khách sáo mấy câu rồi đi ngay.
Đám người vây xem cũng trợn tròn mắt hết cỡ, nhìn về phía Lục Tam Phong trong lòng đều âm thầm thán phục, người thanh niên này có lai lịch như thế nào đây, ngay cả phó thị trưởng cũng đến.
Trong nhận thức của bọn họ, chuyện này cũng không phải là người bình thường có đủ năng lực làm được, đằng sau chắc chắn còn có người có thân phận không ai biết.
Đám người đã làm cho con phố bị tắc nghẽn, Lục Tam Phong nhìn về phía Triệu Yên Nhiên, đám người cô ta đứng ở đó ngơ ngác, giống như là đã đánh mất đi linh hồn vậy.
Cô ta nhìn Lục Tam Phong, gần như thế, lại xa đến vậy.
Mấy tháng trước cô ta còn cao ngạo đứng trước hai vợ chồng này, năng lực và tiền bạc của mình không biết đã bỏ xa họ mấy con phố, sau đó lại lập kế khiến cho Giang Hiểu Nghi mua hai tấn đèn cầy.
Giống như đang đùa giỡn với kẻ ngu ngốc vậy, lúc này cô ta cảm giác mình giống như một kẻ ngu si.
Giống như một đám người chơi đùa mọi người, tranh đoạt tài sản trong nhà, đao to búa lớn, cả người tỏa ra ánh sáng chói lóa vô hạn, chèn ép Lục Tam Phong và giang Hiểu Nghi, người ta đột nhiên không chơi nữa, sau đó ngồi lên chiếc xe sang trọng nghênh ngang rời đi.
Trò chơi kết thúc.
Chỉ có điều cách thức đánh kết thúc này cô ta chưa từng được trải nghiệm qua.
“Tổng giám đốc Triệu, vẫn là câu nói cũ kia của tôi, làm ăn ắt sẽ có nguy hiểm, cô lại cứ quấy rầy không dứt với vợ của tôi, một chút thủ đoạn chơi đùa, đừng trách tôi ra tay thật với cô.” Lục Tam Phong thấp giọng nói.
Chị Ngô vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, trong lòng vẫn đang lặng lẽ cân nhắc, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Lục, lại gặp nhau rồi?”
Lục Tam Phong nhìn chị Ngô một cái, không có nhiều ấn tượng lắm, xoay đầu định đi, chị Ngô chạy chậm theo anh, nói: “Tổng giám đốc Lục, là tôi đây, ngày đó cùng với tổng giám đốc Hứa, tổng giám đốc Hác ăn cơm, là tôi tiếp khách.”
Chị ta chặn trước mặt Lục Tam Phong, thật sự Lục Tam Phong trốn không được, chỉ có thể gật gật đầu hỏi chị ta: “Có chuyện gì sao?”
“Tổng giám đốc Lục, gần đây tôi có cùng ăn cơm với vài vị lão tổng, có nghe được một chút tin tức lớn, chắc chắn là cuộc làm ăn lớn, thuộc loại hơn ba trăm tỷ."
“Đúng thế đúng thế đúng thế, là một dự án rất lớn, rất nhiều lão tổng đã ngầm nói, cơ bản sẽ không nói cho người ngoài biết.”
“Chị Ngô, không phải chị nói là không được nói với người nào hay sao, đến lúc đó lỡ như tổng giám đốc Vương tức giận thì phải làm sao?”
“Tổng giám đốc Lục không phải là người ngoài.” Cả khuôn mặt chị Ngô đều là ý cười, chị ta dùng tay vỗ sau lưng Lục Tam Phong rồi nói: “Chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện một lát đi, thảo luận về chuyện này một chút.”
Cái thủ đoạn giữ người này, Lục Tam Phong đã gặp không ít, hơn nữa, kĩ thuật của hai cô gái này thật sự rất tệ, nói dối mà dấu đầu hở đuôi, nhìn một cái là biết ngay không phải lời thật lòng.
Trước mặt loại cáo già như Lục Tam Phong, mấy lời nói dối này thật sự không hù nổi anh.
“Tôi còn có chuyện, nếu là hạng mục kiếm bộn không lỗ, chắc chắn không thiếu tiền, tôi đi trước đây, hẹn gặp lại.” Lục Tam Phong rảo bước đi về vị trí đậu xe.
Trong lòng chị Ngô nóng như lửa đốt, trông Lục Tam Phong tuổi không lớn nhưng lại rất láu cá, âm mưa vừa nãy không thành nên lại vội vàng đuổi theo nói: “Tổng giám đốc Lục, anh hãy cho tôi cách thức liên lạc đi, hãy cho tôi danh thiếp, làm ăn mà, chính là tôi tìm anh, anh tìm tôi, tôi cũng quen biết rất nhiều lão tổng giám đốc."
“Cô quen biết lão tổng giám đốc, thì đưa theo hai cô gái làm gì?” Lục Tam Phong dừng bước nói.
“Tiệc tùng mà, dù sao cũng phải có người đẹp ngồi cùng, tôi là một người lăn lộn trong giang hồ, nói không chừng có lúc nào đấy anh sẽ dùng đến tôi, anh là tài nguyên của tôi, tôi là người cung cấp thông tin của anh, có tin tức gì thì cứ hỏi tôi.” Chị Ngô thẳng thắn nói.
“Thế này ngược lại giống với tiếng người đấy.” Lục Tam Phong lấy một tấm danh thiếp từ trong túi.
Chị Ngô vội vàng lấy một tấm danh thiếp của mình đưa ra.
“Ông chủ, đây là số điện thoại của tôi.” Cô gái bên cạnh õng ẹo nói, đôi mắt to chớp chớp, không ngừng phóng điện.
Lục Tam Phong dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta một cái, liếc qua đầu xe rồi nghênh ngang rời đi.
“Cô giở trò lẳng lơ gì đấy hả?”Chị Ngô liếc cô gái bên cạnh quát lớn: “Tôi chưa dạy cô hay sao, muốn quyến rũ cũng phải nhìn người, người ta trẻ tuổi, có khuôn mặt đẹp trai, tôi nay còn ra mặt vì vợ mình, cô thật sự một chút năng lực nhìn người cũng không có.”
Cô gái trẻ uất ức, thấp giọng nói: “Tôi chấp nhận, vị tổng giám đốc Lục này còn mạnh mẽ hơn mấy lão già nhiều.”
“Hừ, cô chỉ làm công việc tiếp khách ăn cơm cùng, gặp dịp thì chơi thôi có hiểu không, cô thèm anh ta, người ta có thèm cô hay không, người ta có nhìn cô một cái nào không hả?” Chị Ngô hùng hùng hổ hổ đi về phía xe, giọng nói nặng nề: “Hai hôm nay xem đồ mỹ phẩm cũng khá đủ rồi, ngày mai học trang điểm và lễ nghi!”
Lục Tam Phong về đến nhà, Giang Hiểu Nghi đã dỗ Như Lan ngủ rồi, buổi tối bên trường học có gọi điện đến, nói ngày mai có buổi lễ khai giảng, muốn mời cả hai vợ chồng phải tham gia, hy vọng Lục Tam Phong có thể lên đài làm đại biểu cho phụ huynh phát biểu.
Lục Tam Phong gật đầu, để cho cô đi ngủ sớm hơn một chút, nhân tiện sắp xếp một chút chuyện của nhà máy.
Trong căn phòng mờ tối, Giang Hiểu Nghi nghiêng người, đôi mắt đen láy nhìn Lục Tam Phong đang ngủ say bên cạnh, trong lòng có sự cảm động không nói thành lời. Thời gian này cô về nhà nói với người nhà chuyện mở nhà máy.
Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, Giang Hiểu Hiện càng cổ vũ cô nên phát triển lớn mạnh hơn, tự mình làm tổng giám đốc, bây giờ Giang Hiểu Hiện đã cũng phụ trách một số chuyện ở chiến trường kinh doanh, lúc trở về thôn, nhà cũ họ Giang không biết có bao nhiêu nở mày nở mặt.
Cả thôn đều biết hai bà chủ của nhà họ Giang.
Dự định của Giang Hiểu Nghi không phải là mở nhà máy nhưng cô vẫn muốn tiếp tục duy trì nhà máy, cho dù tốt hay xấu cũng là một lần học hỏi, sẽ không để cho mình thấp kém hơn ở trước mặt anh, càng sẽ hoàn toàn không có cuộc sống riêng của mình, mỗi ngày ngoài lo lắng cho anh thì cũng chỉ có lo lắng cho anh.
Ngày hôm sau, buổi lễ khai giảng được tổ chức rất long trọng, không chỉ có thảm đỏ, sâm panh, thậm chí còn mời cả dàn nhạc đến, những bố mẹ đến trước đều trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, đám trẻ con mặc lễ phục nhỏ xinh, các mẹ cũng mặc lễ phục hở vai.
Khung cảnh giống như ngôi sao đang đi trên thảm đỏ vậy.
Lúc sáng sớm, Lục Tam Phong còn nói Giang Hiểu Nghi chuyện bé xé ra to, chỉ là buổi khai giảng nhà trẻ mà thôi, còn sớm như vậy đã dậy thay quần áo, còn trang điểm.
Anh coi như đã từng trải rất nhiều, chuyện như thế này cũng chưa gặp bao giờ.
Buổi lễ có mời hai ca sỹ ở bên Hương Giang đến, Lục Tam Phong nhìn bọn họ hơi quen mắt nhưng mãi vẫn không nhớ ra tên, buổi lễ lại là buổi nhạc hội và buổi lễ khiêu vũ!
Theo như lời Lục Tam Phong đã nói, một buổi lễ như này toàn một đám người giả dối.
Không dễ gì đợi đến lúc đại diện phụ huynh lên sân khấu phát biểu, Lục Tam Phong nói mấy câu đơn giản, mong bọn nhỏ học hành thành tài, vui vẻ lớn lên, hiệu trưởng cầm micro, vừa vỗ tay vừa bổ sung thêm: “Rất cảm ơn tổng giám đốc công nghệ điện tử Thủy Hoàn, anh Lục Tam Phong đã phát biểu”
Ban đầu vốn chỉ có vài tiếng vỗ tay lác đác trong nháy mắt đã trở nên nhiệt liệt, nếu đến sự nịnh bợ, trong mắt Lục Tam Phong cái nhà trẻ này là nơi đầy sự nịnh bợ nhất.
Dày vò mãi đến lúc ăn cơm trưa xong, mọi người cùng nhau chụp ảnh, cuối cùng họ cùng tiễn Như Lan vào trường học, Lục Tam Phong để vali hành lý ở trong cốp xe phía sau.
Làm xong thì lái xe đến thẳng sân bay.
“Em quay về đi, buổi chiều hãy đi đến thăm nhà máy một chút, đã mấy hôm không đi rồi.” Lục Tam Phong thuận miệng nói, ngẩng đầu nhìn Giang Hiểu Nghi một cái, phát hiện vành mắt của cô đã đỏ, vội vàng nói: “Nín đi, sao em lại khóc.”
“Em nhớ anh!”
“Anh chỉ đi Giang Tôn, đâu phải đi Châu Phi chứ, chỉ cách có mấy bước chân thôi mà.” Lục Tam Phong tiến lên phía trước lau nước mắt cho cô, nói: “Em đừng khóc nữa có được không?”
“Tồng giám đốc Giang, em nên lo chuyện công ty rồi đấy.” Lục Tam Phong mở vòng tay ra rồi nói: “Em cũng là tồng giám đốc đấy.”
“Vâng!” Giang Hiểu Nghi gật đầu liên tục, tách đầu ra khỏi vòng tay của


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.