Trước đây ở nhà trẻ, Như Lan từng học lễ nghi quý tộc, tiếng Anh tiếng em, biểu diễn, thanh nhạc, bơi lội các thứ.
Lúc nào đi cũng phải mặc một bộ lễ phục be bé.
Thế nhưng sau hơn hai tháng trở về, cô bé chỉ toàn biết đến pháo nổ phân bò, leo cây đào tổ chim, xuống sông bắt cá, ném pháo chuột vào nhà vệ sinh nữ các kiểu.
Nghiễm nhiên cô bé đã trở thành con cá lọt lưới của nền giáo dục đầy chất lượng.
Giang Hiểu Nghi nhìn thoáng qua nhà bếp, lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra bắt đầu nấu cơm, vừa bận rộn vừa hỏi thăm gần đây trong xưởng đang xảy ra chuyện gì.
Lục Tam Phong không nói cho cô biết quầy hàng bị người ta đập mà chỉ nói anh thấy mở quầy như thế không có tác dụng gì và cũng cho mấy cô bé bán hàng nghỉ việc luôn rồi.
“Lúc ấy em có bảo họ làm đủ một tháng đi, mấy cô bé đó vừa đến đây nên không dễ dàng gì.” Giang Hiểu Nghi vừa bưng món ăn lên vừa nói thầm.
“Yên tâm đi, anh trả lương đủ một tháng cho họ rồi.”
Bấy giờ Giang Hiểu Nghi mới tươi cười nói: “Hai ngày nay buôn bán thế nào? Em lại đến đó xem thử, nếu bán được thì tái sản xuất thêm một ít”
“Anh rút quầy luôn rồi.” Lục Tam Phong vội nói: “Em nên ăn chắc mặc bền thôi, viết ra một tờ danh sách những việc vặt vãnh rồi làm theo cách lúc trước anh chỉ em đấy”
Tuy Giang Hiểu Nghi cảm thấy đáng tiếc nhưng vẫn gật đầu, ưu điểm lớn nhất của cô chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-an-choi-bien-tong-tai/1684137/chuong-373.html