Lục Tam Phong nhìn điện thoại di động vẻ mặt u ám, hợp đồng đã ký rồi, mặc dù chưa chuyển khoản nhưng kéo nhau ra tòa án cũng rất phiền phức, với tính cách ấy của Giang Hiểu Nghi thì tới lúc đó lại hoảng loạn không biết phải làm gì.
Nếu là mình ra tay thì cô lại có cảm giác bản thân cô vô dụng, cô làm chuyện sai lầm, đến lúc đó lại sợ bóng sợ gió, nếu cứ tiếp tục như thế này thì không đến nửa tháng, sáu chục triệu cũng phải lỗ sạch. Mẫu chốt là, cô cũng căn bản
không học được cái gì cả, sẽ chỉ để những kẻ lừa gạt này xoay như chong chóng.
Đồng hồ treo tường kêu tích tắc tích tắc, thời gian đã chỉ đến mười một giờ đêm, Lục Tam Phong cảm thấy mình không thể trực tiếp ra tay, phải tìm người đến đây.
Gọi điện thoại cho Trương Phượng Tiên.
“Alỗ, chị Hiểu Nghi à, sao vậy?" Giọng nói của Trương Phượng Tiên ở đầu dây điện thoại bên kia mang theo mấy phần thân thiết, nói: “Có phải là nhà máy làm việc không suôn sẻ không? Chị đừng nghe Lục Tam Phong nói bậy nói bạ, anh ấy thì biết kinh doanh gì chứ.”
Giọng nói của Lục Tam Phong không hề gợn sóng, nói: “Tôi là Lục Tam Phong!”
"Hả?” Trương Phượng Tiên ở đầu dây bên kia điện thoại hiển nhiên là sửng sốt một chút, hơi bối rối nói: “Tổng... Tổng giám đốc Lục à? Sao anh còn chưa ngủ? Sao lại là số máy của chị Hiếu Nghi?"
“Tôi là người đàn ông của cô ấy, ở nhà của tôi, gọi bằng số điện thoại trong nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-an-choi-bien-tong-tai/1684126/chuong-362.html