Các phụ huynh lần lượt đi vào, Lục Tam Phong đánh giá nơi này, nội thất trang trí rất không tôi, không hề thua kém so với các trường mẫu giáo dành cho con nhà giàu vào khoảng hai mươi ba mươi năm sau.
Trong lòng anh thầm cảm thán, trước đây mình luôn nghĩ rằng những năm 1990 là lạc hậu, thực ra ở những nơi giàu có xa hoa, ngoại trừ việc không có Internet ra thì chẳng tệ chút nào cả.
Chỉ có điều, sự khác biệt về mức sống là một phần rất nhỏ của quyền lực.
Điền Mẫn sải bước vào trong,
nhìn xung quanh một vòng, sau đó
ánh mắt anh ta đặt lên người Giang
Hiểu Nghi, nhìn thấy cô đang đứng
bên cạnh Lục Tam Phong, khỏe
miệng anh ta nhếch lên hừ lạnh một
tiếng tỏ vẻ khinh thường. Cuối cùng
anh ta bước sang một bên, tìm một vị
trí rồi ngồi xuống.
Anh ta còn tưởng rằng Giang Hiểu Nghi có bản lĩnh lớn thế nào, kết quả cô lại tìm một người đàn ông cà lơ phất phơ để chữa cháy.
Lúc bắt đầu, bầu không khí giữa các phụ huynh có mặt ở hiện trường hơi không đúng lầm, có người thì thảo lẩm bẩm, nhìn về phía Lục Tam Phong chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Hôm nay có kịch hay xem rồi."
“Lát nữa đừng đi vội, hôm nay phải ở lại đây xem náo nhiệt."
“Tôi nói cô nghe, đừng tưởng là hồi trước cùng học ở một trường, thực ra ở trước mặt tổng giám đốc Điền cô ta còn chẳng bằng một cái răm.”
“Hôm qua mẹ của Tôn Hồng Hoa đã ăn cơm với tổng giám đốc Điền rồi
u?" "Đúng vậy, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-an-choi-bien-tong-tai/1684111/chuong-347.html