Chu Hoài Đông thấy ấm ức thì cũng có thể hiểu được nhưng mọi người ở đó đều không ngờ Lục Tam Phong cũng mắng nặng lời như thế. Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về phía anh, đến cả Chu Hoài Đông cũng nhìn chăm chăm vì không thể tin nổi.
Vốn dĩ anh ta còn lo làng mình mang Lục Tam Phong trước mặt mọi người như thế thì lúc quay về sẽ bị Lục Tam Phong tính số nhưng không ngờ Lục Tam Phong còn mang bản thân thậm tệ hơn.
“Tổng giám đốc Lý và Lục Tam Phong có khúc mắc với nhau sao?" Tổng giám đốc Từ khó hiểu hỏi.
“Không có, không quen biết, nhưng điều quan trọng nhất khi làm tài chính là phải thành thật không thể giả vở hứa hẹn với khách hàng sau đó thì bỏ chạy, tôi ghét nhất là loại rác rưới như thể" Lục Tam Phong vô cùng tức giận, anh hạ giọng nói. Từ trong cách nói của mọi người thì tôi đã có thể nghe ra được người này chẳng phải loại tốt lành gì.
“Tổng giám đốc Lý thật là người sáng suốt!” Từ Quân Doanh nâng cốc rượu lên cụng nhẹ rồi nói: “Người này đã gây rối loạn khiến ngành điện tử trong nước không được yên bình, cả ngành thụt lùi đến tận mười năm.
“Thụt lùi đến mười năm?” Lục Tam Phong tỏ vẻ kinh ngạc và nói: “Loại người ngày nên đem ra xử ban."
“Còn không phải nữa sao! Nhưng những ngày tháng tốt đẹp của cậu ta cũng hết rồi." Tổng giám đốc Từ uống cạn ly rượu rồi nói: "Loại người này vốn dĩ không xứng để tổng giám đốc Lý nhạc đến, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-an-choi-bien-tong-tai/1684094/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.