Hoàng Hữu Danh suy nghĩ một lúc rồi cũng bật cười và lắc đầu, nói: "Không biết nên nói cậu tốt số hay xấu số nữa, nếu như là mấy năm trước thì bất luận là thị trường hay là doanh nghiệp nhà nước thì đều có thể chấp nhận cậu.
Phong cười tít mat nhìn ông ta và hỏi.
Hoàng Hữu Danh cười hạ hạ thật to rồi nói: “Trên thế gian không có may mắn thuần túy, quả thật là như thế”
"Tiếp theo đây nên làm như thế nào?"
Hoàng Hữu Danh cầm quả trứng luộc trả trước mặt lên, nhét vào miệng và nhai ngôm ngoàm. Sau khi ông ta ăn xong thị và nhẹ tay và nói: “Ông chủ tính tiền đi
"Để toi trả Lục Tam Phong với đựng day mốc
tiền ra
Hoàng Hữu Danh đưa tay ra đè cánh tay của Lục Tam Phong lại và nói: “Cấm hối lộ”
“Có một vị quan thanh liêm như ông đúng là may màn của chúng tôi, bắt đầu từ bản thân, từ những việc nhỏ nhặt, hành động thực tế
"Dừng, bớt nói lời nịnh bợ đi.”
Ông chủ bước qua và nói: “Tám nghìn.
Hoàng Hữu Danh móc ra tám nghìn từ trong túi và đưa qua rồi sải bước tiến về phía chiếc xe ở bên đường, phía đối diện, trên đường đi ông ta nói: "Lần này tôi thật sự không có cách nào, tự cậu tính mà giải quyết, chống nổi thì cứ chống, nếu chống không nổi thì thật sự xong đời rồi. Tôi nói với cậu thế này, công ty đồng Diệc Thân và mười mấy công ty sản xuất đồng trên cả nước, bất luận là doanh nghiệp nhà nước hay là doanh nghiệp tư nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-an-choi-bien-tong-tai/1684071/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.