Lục Tam Phong đặt hai tay lên vai cô ta, vỗ vỗ hai cái, hỏi: "Gần đây trong nhà cô có người tên là Hồ Hải Long không."
“Lúc ở nhà tôi cũng chưa thấy” Mã Vy Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng hình như bà ấy có nói chuyện điện thoại với người này. Có chuyện gì vậy?”
"Tôi có chút chuyện liên quan đến Hồ Hải Long này. Tôi cần ghi lại một số bằng chứng để xử lý ông ta. Cô có thể giúp tôi được không?" Lục Tam Phong lấy trong túi ra một chiếc máy ghi âm và nói: "Chỉ cần cô đặt nó trên bàn cà phê của nhà cô là được, nó sẽ tự động ghi lại.”
“Được thôi!” Mã Vy Thanh thuận thế cầm lấy máy ghi âm, hỏi: “Tiện thể xử lý Mã Nguyệt Nga luôn được không? Để bà ta cũng vào đấy ngồi mấy năm.
“Hả?” Lục Tam Phong hơi sững sờ, không ngờ mình lại tàn nhẫn với mẹ ruột của mình như vậy, anh sửng sốt một hồi mới nói: “Không cần thiết đâu nhỉ?”
"Điều này là cần thiết. Tôi đã gai mắt bà ta lâu rồi, được không?"
Lục Tam Phong lắc đầu, giám đốc Mã chỉ là một tên nhỏ nhặt, có thể bị liên lụy, nhưng sẽ không bao giờ có án tù, cũng không cần thiết phải đối phó với một người như vậy.
Mã Vy Thanh thở dài, thất vọng liếc mắt nhìn máy ghi âm trong tay, xoay người rời đi.
Lục Tam Phong theo dõi cô ta trở về, sau mấy ngày tiếp xúc, cô gái này bản chất không tệ, ngược lại có tính cách phản nghịch, chính là loại bạn nói tôi tốt tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-an-choi-bien-tong-tai/1684060/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.