Chương trước
Chương sau
Hội nghị tiếp tục kéo dài đến 12 giờ trưa mới tạm nghỉ, buổi chiều tiếp tục họp, nhưng cũng không liên quan lắm tới Lục Tam Phong. Hội trường có không ít người đứng dậy đi về phía Lục Tam Phong chào hỏi mấy câu.
Bây giờ Lục Tam Phong là nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất trong các xí nghiệp tư nhân trên địa bàn tỉnh.
Giữa trưa trong nhà ăn đầy tiếng người huyên náo, Lục Tam Phong vừa chuẩn bị ăn cơm, một người đàn ông tuổi tầm ba mươi bốn mươi bước đến, lên tiếng nói: “Tổng giám đốc Lục, lên lầu hai đi.”
Lục Tam Phong hơi bất ngờ, gật đầu nói: “Vâng!”
Trong một phòng riêng ở tầng hai, nhân viên phục vụ mở cửa phòng, có bảy tám người đang ngồi bên trong, nhìn tuổi tác trung bình khoảng năm sáu mươi tuổi, ngồi chính giữa rõ ràng là Kim Hữu Toàn.
Bầu không khí như thế này, Lục Tam Phong ngồi vào quả thực có hơi không ăn nhập, anh đứng ở cửa mở miệng nói: “Tôi đứng ở chỗ này kính các vị một ly vậy.” “Anh ngồi đi, ăn ở đâu thì cũng như nhau cả. Kim Hữu
Toàn khách sáo nói.
Lục Tam Phong biết rõ là không thể ngồi, những người ở đây cùng mình hoàn toàn không có chủ đề chung, ngồi xuống là nên nghe, hay là nên nói? Mọi người đều ngượng ngùng. “Không đâu không đâu, dưới lầu có tiệc đứng, người trẻ chúng tôi đều thích tiệc đứng. Lục Tam Phong cười nói. “Vậy thì không làm khó anh ngồi cùng với mấy lão già chúng tôi nữa. Chỉ là muốn hỏi anh một việc, các anh vẫn luôn chuẩn bị cho việc tập đoàn hóa, vậy tổng bộ được đặt ở nơi nào?” “Chúng tôi sẽ tích cực cân nhắc tỉnh lị, đồng thời cũng đang cân nhắc xây dựng dây chuyền sản xuất toàn diện ở tỉnh chúng ta, từ gia công nguyên liệu gốc, đóng gói sản phẩm, tiêu thụ trên thị trường, thậm chí là nghiên cứu chế tạo máy móc, đây sẽ là mục tiêu chiến lược toàn diện của Thực phẩm Phong Giai. Lục Tam Phong nói rất nghiêm túc. "Rất tốt, chân dừng ở tỉnh này, mặt hướng đến toàn quốc, bây giờ danh thiếp của Thực phẩm Phong Giải vô cùng có giá.
Lục Tam Phong nói một tràng những lời hay ý đẹp, chẳng qua là sang năm dự định sẽ đem tài vụ của mười mấy nhà máy tập trung về thành phố này, tranh thủ tạo phúc cho dân, quyền tiền nhiều hơn, nộp thuế nhiều hơn.
Những lời này của Lục Tam Phong làm thị trưởng có mặt ở đó cảm động suýt nữa phát khóc, ông ta cũng chỉ là kiếm lời từ tỉnh khác bù vào thành phố này mà thôi!
Lục Tam Phong kính một ly rượu, thuận tiện giúp Hoàng Hữu Danh chuyển lời, khách sáo một hồi rồi ra khỏi phòng, những lời vừa nãy cũng chỉ tồn tại bên trong phòng, ra ngoài rồi thì tất cả đều là cóc khô.
Sang năm Lục Tam Phong cũng không quản lí Thực phẩm Phong Giai nữa, muốn tìm ai đó thì tìm.
Ăn cơm xong, Lục Tam Phong lái xe về thắng nhà. Mấy ngày sau, anh kí hợp đồng đầu tư, đồng thời Trương Phượng Tiên cũng mang theo đội ngũ thương mại hai mươi sáu người kí hợp đồng chuyển nhượng bằng sáng chế với Điện tử Hùng Miêu.
Cũng trong hôm đó, Tổng giám đốc Hùng Miêu công bố với bên ngoài sẽ bán toàn bộ cổ phần của phân xưởng Hùng Miêu ở Bình Châu với giá 4200 tỷ đồng, đã hoàn thành hiệp nghị sơ bộ với chủ tịch của Thực phẩm Phong Giai Trương Phượng Tiên.
Một tháng sau, Thực phẩm Phong Giai thành công nghênh đón ba vị cổ đông mới gia nhập, đồng thời Cao Chí Dũng lặng lẽ thuê một tòa nhà văn phòng ở Bắc Kinh.
Tầng quản lí đã xói mòn trước kia đang chậm rãi khôi phục lại, hết thảy đều đang tiến hành đầu ra đấy, giữa tháng 12, Lục Tam Phong đến Giang Tô kí kết một bản kế hoạch thu hồi nợ.
Chính quyền thành phố đã cho Lục Tam Phong vay một quỹ thu mua đặc biệt trị giá 600 tỷ đồng, Lục Tam Phong đã dùng 600 tỷ đồng đó mua lại 51% cổ phần của nhà máy điện tử từ chính quyền thành phố, trong hợp đồng quy định rằng, kỳ đảo hạn của khoản vay này là vào tháng sáu năm sau, và khoản vay này là khoản vay không tính lãi 450 tỷ tiền vốn, Lục Tam Phong còn cầm chưa nóng tay, đã phải đưa cho Điện tử Hùng Miêu 420 tỷ, đừng vội nhìn trên tay anh vẫn còn dư 30 tỷ.
Lục Tam Phong còn một lỗ hổng 60 tỷ đồng vẫn chưa được lấp lại, trái lại anh còn nợ Thực phẩm Phong Giai 30 tỷ đồng tiền mặt.
Những ngày cuối cùng của tháng 12 năm 1990, Lục Tam Phong dựa vào một đợt chuyển dịch tài chính, dùng 35% cổ phần của Thực phẩm Phong Giai, thành công giành được nhà máy điện tử giá trị không dưới 1200 tỷ đồng!
Tại phương diện tổ chức nhân sự, Lục Tam Phong giao hết mọi chuyện cho Trương Phượng Tiên, đã đến lúc cho cô thể hiện chút tài năng. Sức chứa lớn nhất của nhà máy điện tử là 17000 người, chủ yếu sản xuất bo mạch tivi, thiết bị điện tử, diode bán dẫn, ống tia âm cực, máy phân tích số liệu, máy quét mã vạch v.vn
Cáp truyền, ăng ten trời, vỏ ngoài, màn hình hiển thị, loa, nút bấm, những thứ này cũng không thể sản xuất, đây là một nhà máy sản xuất máy chủ!
May mắn là về phương diện đồng bộ, nhóm người Tổng giám đốc Hồng đã sớm để mắt đến, liên tục gọi điện thoại cho Lục Tam Phong, thậm chí còn đích thân chạy đến một chuyến, mang đến một album ảnh, bên trong là một biệt thự sát biển đã được trang trí xong.
Lục Tam Phong xem xong ảnh chụp, không thể không nói Tổng giám đốc Hồng là một người khôn khéo, mình cho ai thầu thì cũng như nhau, người ta nói hai căn nhà không tốn bao nhiêu tiền, cũng không khác biệt lắm so với giá căn biệt thự của này.
Lục Tam Phong vuốt mặt phải nể mũi, liền đồng ý giao cho anh ta thầu phần vỏ ngoài.
Đối với các hạng mục còn lại, toàn bộ sẽ được công khai đấu thầu, ép giá thành xuống.
Ngày cuối cùng của năm 1990, sáng sớm Lục Tam Phong đơn giản hồi tưởng lại một năm qua, thu hoạch khá lớn, có điều còn cần nỗ lực nhiều hơn nữa, buổi sáng mở cuộc họp tài vụ, báo cáo chỉnh thể tài vụ không có vấn đề, chỉ là có chút gượng gạo. “Tổng giám đốc Lục, đã đến lúc phải trả tiền rồi, ngày mai đã sang năm 91, khoản này phải được giải quyết!” Tổng giám đốc Lý lật xem báo cáo tài chính, nói: “Vẫn còn nợ 30 tỷ đồng.
Những người ở đó đều trợn tròn mắt nhìn Lục Tam Phong. “Tôi cực khổ làm việc cho công ty một năm qua, lại mắc nợ 30 tỷ, này..” Lục Tam Phong có chút không biết làm sao, đột nhiên anh nghĩ đến chuyện gì đó, bỗng nói: “Hai năm nay hình như tôi không có lãnh lương đúng không?”
Cao Chí Dũng có chút bỏ tay, anh ta vò vò tóc, Lục Tam Phong thật sự là nghèo đến điên rồi, xí nghiệp do chính mình lập nên, bây giờ lại ngang nhiên đòi lương. “Quả đúng là thế, vậy lương của Tổng giám đốc Lục một tháng phải là bao nhiêu?” Tổng giám đốc Lý đã sắp lật nát bản báo cáo kia, cứ cho là phát lương đi nhưng mà cũng phát không nổi 30 tỷ đâu! “Hay cứ cho gần giống với Giám đốc Cao đi!” “Giám đốc Cao, lương của anh một tháng bao nhiêu vậy?” “Tôi đã tăng lương mấy lần rồi, bây giờ là 8 triệu!” Cao Chí Dũng đáp. “Vậy cứ tính lương của Tổng giám đốc là 10 triệu một tháng, con số này đã là rất cao rồi, vậy một năm được 120 triệu đồng.” “Dừng dừng dừng!” Lục Tam Phong vội kêu dừng lại, lên tiếng: “Thế này đi, 30 tỷ này khấu trừ đi, 5 năm tới tôi sẽ không lãnh lương, đồng thời không nhận một đồng lợi nhuận nào, mọi người viết một cái bản thông cáo, thông báo cho tất cả các cổ động."
Những người có mặt nhao nhao gật đầu đồng ý, chuyện này mới kết thúc êm đẹp. “Tổng giám đốc Lục, ngày mai là ngày diễu hành xí nghiệp, anh thật sự không đi sao? Công ty chúng ta xếp thứ nhất đó.” Cao Chí Dũng hỏi.
Lục Tam Phong lắc đầu lia lịa, nói: “Anh đi đi, mặc đồ ẩm một chút, đừng để bị cảm lạnh, ngày mai tôi đứng bên đường xem.
Đã sắp vào cuối năm, các buổi giao lưu, họp chợ đủ các loại đã bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên, hai bên đường bày đầy những sạp hàng, náo nhiệt không kể hết.
Mặc dù thời tiết giá lạnh, những lòng người lại ấm áp lạ thường.
Như Lan đã vào kì nghỉ đông, mỗi ngày đều kéo theo một đám nhóc lăn qua lăn lại trong nhà, khua mỗi múa mép với Giang Hiểu Nghi. Lục Tam Phong cũng rảnh rỗi hơn, trừ hôm nay đến nhà máy mở cuộc họp thì anh đã ở nhà nhiều ngày nay rồi. “Sáng mai đi xem diễu hành xí nghiệp, nghe nói có cả xe hoa!” Lục Tam Phong nửa nằm trên sô pha, nói. “Mấy ngày trước còn có hội chùa gì đó, nhiều xe lắm!” Giang Hiểu Nghi từ trong bếp nói vọng ra. “Khác nhau chứ, ngày mai nhóm Cao Chí Dũng ở trên xe, năm nay nhà máy chúng ta là nhà giàu đóng thuế, còn là xe đi đầu, nghe nói còn có hoa đỏ nữa."
Giang Hiểu Nghi thò đầu ra hỏi: “Vậy sao anh không đi? Có phải cái chức tổng giám đốc này bị phế rồi, nên lời nói không có hiệu lực nữa?” “Nói gì thế? Cũng không phải lộ mặt, nghe nói là đi xe tải, hoa hồng bự, nhà quê quá, anh không đi. Lục Tam Phong lắc đầu lia lịa.
Như Lan từ trong phòng xông ra, bổ nhào lên người Lục Tam Phong, kêu: “Ngày mai đi mua kẹo hồ lô!” “Mua mua mua, đi giúp mẹ lấy chén đũa đi!” Lục Tam Phong vỗ vỗ đầu cô bé, ngồi thẳng dậy chuẩn bị ăn cơm, lẩm bẩm nói: "Năm nay thật là nghèo khó quá đi, em không biết đâu, hồi sáng vì 30 tỷ mà suýt chút nữa anh không xuống đài nổi."
Giang Hiểu Nghi đi ra, ngồi xuống bàn, nói: "Anh phải biết đủ chứ, biết bao nhiêu người cả đời cũng không nhìn thấy 30 tỷ, vậy đầu xuân sang năm chúng ta đến miền Nam hả?" “Đi ăn KFC, đi ở nhà bự!” Như Lan khoa tay múa chân kêu lên. “Yên lặng chút, lát nữa lầu trên lầu dưới người ta tìm đến bây giờ, lớn giọng thế.” Giang Hiểu Nghi quát. “Để qua Tết rồi tính sau. Lục Tam Phong vừa ăn cơm vừa hỏi: “Chúng ta khi nào về quê?” “Trước Tết ông Táo một ngày, vừa hay lễ mừng thọ bà nội anh là vào Tết ông Táo, cả nhà mình đoàn tụ cùng nhau đón năm mới, em cũng cảm thấy là Tết này hẳn sẽ rất vui vẻ!” Giang Hiểu Nghi thì thầm.
Đại gia đình tụ tập lại cũng không có chuyện gì, dù sao trong lòng đã không vui, Lục Tam Phong cũng không nói gì thêm.
Sáng sớm hôm sau, một nhà ba người ra đến đầu đường, những quầy hàng bên đường đã bày bản, ăn xong bát mì nóng hôi hối, Giang Hiểu Nghi đi loanh quanh mua chút thịt gì đó mang về quê.
Đúng 9 giờ sáng, tiếng rao hàng bên đường vang lên không ngớt, thậm chí còn có vài gánh xiếc, người vây xem đông đúc, nhất thời sôi nổi hẳn lên.
Khuôn mặt Như Lan đỏ bừng lên vì lạnh, vắt vẻo trên cổ Lục Tam Phong, tay cầm kẹo hồ lô, mở to mắt nhìn những chú khỉ đang làm mấy động tác buồn cười, khiến mọi người cười ồ lên.
Cách đó không xa vang lên một tiếng nổ, mùi bắp rang bơ thơm phức tỏa ra bốn phía, mấy đứa trẻ tốp năm tốp ba ầm ĩ lách qua khe hở giữa đám người, có đôi khi sẽ bị ném pháo vào sau mông, nóng cả một ngày.
Một chiếc xe tải quân đội màu xanh tiến đến, phía trước treo hoa đỏ lớn, bên trên còn viết một tấm biển, nền màu xanh, chữ trắng: Nhà máy Thực phẩm Phong Giai, Nhà giàu nộp thuế của Thành phố.
Theo sau là mười mấy chiếc xe tải, quản lí cấp cao và tổng giám đốc của các xí nghiệp đứng đầy trên xe, hướng về phía đám người vẫy vẫy tay!
Lục Tam Phong nắm lấy cổ chân Như Lan, cô bé ôm trán Lục Tam Phong, bên cạnh là đám người đông đúc rộn ràng, Lục Tam Phong nghe được đủ loại giọng nói. “Nhìn thấy không, nở máy nở mặt biết bao nhiêu!” “Đều là người có tiền, đã dính đến Thực phẩm Phong Giai thì đều giàu kinh người.” “Con trai thứ ba của tôi làm việc ở đó đấy, làm trên dây chuyền sản xuất, lương mỗi tháng một triệu, có lúc còn hơn một triệu cơ
Lục Tam Phong đã hiểu vì sao Cao Chí Dũng lại vui mừng rồi, đây là cách khoe khoang của thời đại này, anh nhìn thấy Cao Chí Dũng đứng ở trên đó lạnh đến mặt mũi đỏ bừng, rất kích động nhìn xuống mọi người vẫy tay.
Các cô gái ở phía dưới, có ai nhìn thấy mà không rung động?
Lục Tam Phong quay đầu, đưa tay bắt lấy Giang Hiểu Nghi, kéo cô đến bên cạnh mình, trong lòng thầm nói một câu: “Xin chào, 1991!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.