Chương trước
Chương sau
"Anh chạy đi tìm nhà vệ sinh xa như thế làm gì? Ở đây không có người, tìm đại một chỗ đi tiểu là được rồi." Tô Ái Linh tỏ vẻ không hài lòng. "Nói thế nào đi nữa, chúng ta cũng là doanh nhân, cũng là người có mặt mũi, bị người khác nhìn thấy thì không hay đâu, đi thôi." Lục Tam Phong xoa xoa hai tay, nhếch miệng cười, tỏ vẻ vô cùng thật thà, ngại ngùng. "Hóa ra anh cũng cần có mặt mũi, con gái anh cũng thật đáng yêu, mấy tuổi rồi?" Tô Ái Linh lái xe hỏi. "Tính tuổi mụ thì được năm tuổi rồi, cô bé rất tinh nghịch nhưng cũng rất hiểu chuyện" "Anh và bà xã kết hôn được bao lâu rồi?" "Ba bốn năm rồi." Lục Tam Phong do dự nói, những ký ức ban đầu có chút hỗn loạn, anh nào nhớ rõ như vậy được, căn bản là ký ức lúc trước chỉ còn là những mảng mơ hồ.
Tô Ái Linh trợn mắt nói: "Con của anh mới có năm tuổi, mà anh đã kết hôn được ba bốn năm ư? Sao thế? Đám cưới chạy bầu sao?" "Có lẽ là hơn bốn mắm rồi!" Lục Tam Phong vừa định nói, Như Lan và chuyện bọn họ kết hôn không hề liên quan gì đến nhau thì xe đã dừng lại trước khách sạn. "Vẫn là anh rất thông minh, xuống xe đi, về phòng rồi chúng ta nói tiếp chuyện này."
Trong lòng Lục Tam Phong thầm suy nghĩ cô ta muốn nói cái gì, vào trong phòng, Tô Ái Linh pha một ấm trà, ngồi xuống châm một điều thuốc, tự nhiên nhả ra một làn khói nhìn Lục Tam Phong. "Anh thích cô ấy không?"
Aico? “Vợ của anh đó!" "Không thể nói rõ, vừa mới bắt đầu thì thấy cô ấy rất đáng thương, người phụ nữ này cái gì cũng sợ, nhưng không thể không đổi diện với cuộc sống, tốt xấu gì cũng là chồng của cô ấy, có thể giúp cô ấy giảm nhẹ bớt trách nhiệm, nhưng đến ngày hôm nay, nói thật lòng, cô ấy là một người phụ nữ nội trợ, không hề giúp anh được chút nào trong lĩnh vực kinh doanh." Lục Tam Phong nói thật. "Còn em thì sao?" "Đương nhiên em có thể giúp anh trong lĩnh vực kinh doanh, nhưng anh cảm thấy rất có lỗi với cô ấy... "Anh không cần phải cảm thấy có lỗi với cô ấy, chẳng lẽ anh không phát hiện ra chuyện gì sao?" "Chuyện gì?" "Đứa bé không hề giống anh chút nào cả." Vẻ mặt Tôi Ái Linh tràn đầy nghiêm túc nói: “Thậm chí em còn nghi ngờ đứa bé căn bản không phải là con của anh, anh có thể đi làm xét nghiệm huyết thống."
Lục Tam Phong đờ ra, vốn dĩ Như Lan không phải là con của mình.
Đầu óc anh xoay như chong chóng, rõ ràng Tô Ái Linh không biết Như Lan được nhận nuôi, mười mấy giây chầm chậm trôi qua, tất cả đều hiện lên trên đôi mắt của Tô Ái Linh, anh khiếp sợ, không can tâm, mình đoán đúng rồi. "Anh đã làm xét nghiệm huyết thống rồi!" Lục Tam Phong chầm chậm nói. "Thế đó là con gái của anh hả?" "Kết quả nói chúng hai người không có quan hệ huyết thống." Lục Tam Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Vợ của anh đã nói cho anh biết nguyên nhân dẫn đến chuyện này rồi, là do anh hút thuốc, làm thay đổi gen tiếp theo." "Phụt! Khụ khụ khụ!" Tô Ái Linh bị sặc khỏi, vứt điều thuốc trong tay vào gạt tàn, nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của Lục Tam Phong không nhịn được hỏi: "Anh tin vào vào mấy cái lời vớ vẩn đó sao?" "Anh cũng không hiểu, đây là công nghệ cao cao, anh chỉ học đến tiểu học thôi, cũng không hiểu mấy thứ này" "Em không học tiểu học nhưng cũng biết có gen có gen di truyền và gen hình ảnh, hút thuốc sao có thể thay được cấu trúc gen, rõ ràng là cô ấy lừa anh."
Lục Tam Phong trừng mắt tò mò nhìn cô ta nói: "Sao em biết những thứ này?"
Vẻ mặt Tô Ái Linh nghiêm lại, quát lên: "Điều quan trọng không phải là anh à? Cô ta cắm sừng anh rồi!" "Anh... Anh bị cắm sừng?" Vẻ mặt Lục Tam Phong không dám tin, lấy tay đỡ lấy mặt, cứ như tin tức này đối với anh mà nói như sấm sét giữa trời quang. "Thật ra em có thể hiểu cảm giác của anh bây giờ." "Hả?" Lục Tam Phong khó khăn rớt vài giọt nước mắt, tò mò hỏi: “Vì sao em lại cảm nhận được? Em cũng có kinh nghiệm sao?" "Anh bị cắm sừng còn quan tâm đến em làm gì?"
Lục Tam Phong dựa vào ghế sô pha, ánh mắt dại ra, nước mắt rượt dài trên gò má, ánh mắt nhìn như tan nát hết cả cõi lòng. “Thân là đàn ông, anh rất xin lỗi!”
Tô Ái Linh nhẹ nhàng rúc vào lòng Lục Tam Phong, thì thầm: "Có em ở đây, yên tâm đi."
Lục Tam Phong vươn tay ôm lấy cô ta, thì thào tự nói với mình: "Anh muốn chia tay với cô ta!"
Tô Ái Linh ngẩng đầu nhìn ánh mắt nổi lên chút gợn sóng của anh, hỏi: "Thế anh..." "Anh lấy em, hai chúng ta cùng ở bên nhau, lập thêm một gia đình, sinh một đứa con, nhưng em không thể nào lừa anh." Lục Tam Phong chân thành nhìn cô nói. "Em tuyệt đối sẽ không lừa anh." "Thế em nói cho anh biết, rốt cuộc vết sẹo trên người em là thế nào? Anh ít đọc sách, em cũng không thể gạt người, anh cảm thấy đó là vết thương do mổ lấy thai ra mà để lại." "Nói bậy cái gì vậy?" Tô Ái Linh trợn mắt liếc anh: "Phẫu thuật viêm ruột thừa, yên tâm, em sao có thể lừa anh được, bế em lên giường nào."
Lục Tam Phong đứng lên ôm cô đặt lên giường, tiếp đó nhào như bay đến.
Ngày hôm sau, hơn bảy giờ sáng Lục Tam Phong mơ màng trở mình, Tô Ái Linh vẫn còn rúc trong lòng anh, mái tóc dài mang theo một mùi hương khó tả thoảng qua mũi anh.
Lục Tam Phong nhìn đồng hồ, trời sáng rồi nên dậy về nhà thôi, nếu không thật sự sẽ phải khai báo với Giang Hiểu Nghi. "Anh làm gì mà dậy sớm thế?" Tô Ái Linh vươn tay ôm lấy cánh tay anh. "Anh còn phải đi làm." "Anh không cần phải đi làm, muốn anh ở bên em, cứ nằm như thế này là được rồi." Tô Ái Linh mở mắt ra lệnh, nhìn thấy anh không không động đậy, liền bất mãn nói: "Anh không nghe lời sao?"
Lục Tam Phong bất đắc dĩ đành nằm xuống lại, đầu cô ta dựa vào ngực anh rồi mới hài lòng nhắm mắt lại. "Chỉ cần mỗi ngày có thể như thế này thì tốt biết bao!" "Thế thì anh không thể làm việc nữa." "Anh không làm việc nữa, đến lúc đó cả công xưởng đều đứng tên em, ngày nào anh cũng ở nhà làm cơm gì đó, anh nấu ăn thật sự rất ngon!" Tô Ái Linh ngẩng đầu nhìn Lục Tam Phong: "Đến lúc đó anh sẽ chuyên môn làm cơm nhé?" "Thế thì cũng phải nằm trong tay xử lý mọi chuyện, kết hôn cùng với em, nếu chúng ta đã về chung một nhà, em có thể rửa cho anh một ít tiền được không?" "Không chỉ có tiền, xem biểu hiện của anh tốt như vậy, nói đi, bao nhiêu?"
Lục Tam Phong không ngờ cô ta lại thoải mái như vậy, vui mừng khôn siết nói: "Ba trăm tỷ!" "Ba trăm tỷ? Em dựa vào cái gì mà cho anh ba trăm tỷ?" Tô Ái Linh nói. "Không phải em nói là kết hôn sao, hai người chúng ta thành một đôi, đến lúc đó không phải anh để em đứng tên công xưởng sao? Em nghĩ tốt như vậy, đến cả mấy trăm tỷ nhỏ nhoi mà cũng không cho anh được sao? Em biết rõ bây giờ anh đang rất thiếu tiền mà." Lục Tam Phong vươn tay cầm lấy quần nói: "Lừa đảo, đàn bà đều là lừa đảo!" "Không phải em có ý đó, anh đừng tức giận!" Tô Ái Linh vội vàng kéo anh lại, nói: "Ba trăm tỷ không phải là một con số nhỏ, em cũng chỉ nói miệng thôi mà, trong thẻ em có sáu trăm triệu... "Lấy sáu trăm triệu của em như ăn xin, đúng là những lời vừa nói chỉ là ba hoa mà thôi, bây giờ còn không thừa nhận, anh còn nghĩ sẽ giao công ty thực phẩm Phong Giai cho em, tự mình dốc sức vào điện tử Thủy Hoàn, dù sao công ty thực phẩm Phong Giai cũng đã đi vào nề nếp." Lục Tam Phong vẻ mặt đầy thất vọng.
Công ty thực phẩm Phong Giai của mình?
Tô Ái Linh có chút kinh ngạc, vội vàng xuống giường ôm lấy Lục Tam Phong: "Em không có ý đó, anh đừng tức giận, không phải là em không thể đưa cho anh ba trăm tỷ, có một điều kiện!" "Điều kiện gì?" "Hàng của em phải được nhập vào công xưởng của anh, nếu không cũng không có tác dụng." "Thế thì cứ nhập vào công xưởng." "Anh đồng ý sao?" "Người của anh đều là người của em." Lục Tam Phong nhìn cô nói.
Tô Ái Linh nhìn chằm chằm Lục Tam Phong cười xì một tiếng, tiếng cười này rất vui vẻ phát ra từ tận đáy lòng, bận rộn làm việc hơn nửa năm, cuối cùng cũng thành xông, hơn nữa mình còn thu được một anh bạn nhỏ Tiểu Ngũ sáu tuổi, còn để hết bao nhiêu tài sản dưới tên mình.
Trong lòng cô ta thầm cảm ơn sâu sắc Giang Hiểu Nghi, nếu như không phải do Giang Hiểu Nghi cắm sừng anh ấy, Lục Tam Phong tuyệt đối không thể nào đáp ứng dễ dàng như vậy, tất cả đều là phục thù, phục thù thật sâu "Thế em sẽ cố gắng xử lý nhanh hết sức tranh thủ trong vòng hai tháng" "Hai tháng?" Lục Tam Phong liên tục lắc đầu: "Có thể rút ngắn thời gian được không, anh không đợi lâu như thế được, anh phải lấy tiền chặn miệng Hùng Miêu." "Mười ngày!" Tô Ái Linh vươn tay vuốt lên gò má Lục Tam Phong, nhẹ hôn lên một cái: "Không phải em không tin lời anh, thật sự không phải em nói cho có, em sẽ không lừa anh." "Thế thì mười ngày, hôm nay anh phải đến công trường họp, để bọn họ dọn chỗ cho việc mua hàng, bọn họ chuẩn bị nhập hàng, bọn họ nhất định phải đuổi bớt đi." "Yên tâm đi, mấy chuyến tàu hàng đợt trước đều chất đống ở kho cảng, đúng lúc dọn luôn nơi đó, em sẽ đặt vé máy bay"
Lục Tam Phong gật đầu, hai người tắm rửa xong thì đi ăn sáng, mỗi người ai cũng bận việc, Lục Tam Phong về thẳng nhà, nói chuyện với Giang Hiểu Nghi, giám đốc Tầng đuổi quá nhiều, vẫn xảy ra chuyện.
Bây giờ mình không chỉ phải làm phần việc của đồng sự trưởng, mà còn phải kiêm luôn việc của mấy giám đốc bộ phận, khoảng thời gian này rất bận.
Giang Hiểu Nghi không phải là đồ ngốc, cô ấy có thể nhận ra được có gì đó không đúng, nhưng không nói gì cả, chỉ để anh đi nghỉ ngơi sớm một chút, nhân lúc Giang Hiểu Nghi đưa Như Lan đến trường, Lục Tam Phong đã gọi điện xác nhận với Cao Chí Dũng, tối qua cô ấy có tìm mình không. "Không điện thoại đến, tổng giám đốc Lục, anh làm sao thế?" Cao Chí Dũng tò mò đến chết đi được, tối qua anh ta còn nói với vợ của mình, một người đàn ông trưởng thành giấu giếm vợ mình ra ngoài cả đêm không về, có thể làm cái gì chứ? "Tôi không sao, mấy ngày trước không phải đã mở cuộc họp nói qua về bỏ trống một hai kho hàng sao, anh cho tôi số điện thoại của tất cả quản đốc đó, nội trong hai ngày tôi sẽ xử lý ổn thỏa, mười ngày sau sẽ có hàng nhập vào!" "Hàng gì vậy?" "Anh không cần quan tâm hàng gì, không liên quan đến anh, cứ làm theo lời tôi là được!" Lục Tam Phong trầm giọng nói.
Cao Chí Dũng trả lời lại qua loa, trong lòng vẫn còn thầm suy nghĩ, suy nghĩ có cần nói chuyện này với Giang Hiểu Nghi một tiếng không, đừng để xảy ra chuyện gì lớn? Lại suy nghĩ một hồi lại thôi, tổng giám đốc Lục bớt trách phạt lên đầu mình.
Lục Tam Phong cúp điện thoại, rồi lại gọi cho Hoàng
Hữu Danh, nhưng thư ký Thôi bắt máy. "Tổng giám đốc Hoàng đâu?" Lục Tam Phong hỏi. "Đi họp rồi, lát nữa tôi cũng đi, tổng giám đốc Lục có chuyện gì?" "Tôi đã sắp xếp ổn thỏa bên đây rồi, lúc trước nói hạng mục này có thể bắt đầu rồi, anh thông báo với Hùng Miêu bên đó đi, mười ngày sau, đến lúc đó sẽ điện thoại thông báo." "Được, họp xong tôi sẽ nói, tổng giám đốc Lục, nói chuyện này, có phải anh nợ tôi không, em của tôi, tiền của Thôi Cửu?" "Hả? Đó không phải là nợ, là chí trung gian, sao thế?" "Mấy ngày nay anh ấy khá túng, có nói với tôi mấy lần, đừng lấy anh ấy là một nhân vật lớn như thế nhưng lại rất nghèo, điện thoại khóc nói chuyện toàn khóc than, nói ra sợ tôi không cho, tôi nói không đến mức đó, bây giờ tổng giám đốc đến đi, hòa thượng không thể đến chùa được." "Không thể đến chùa được, một phần tiền cũng không thể thiếu, anh cũng không cần kỳ quái như vậy!" Tổng giám đốc Lục nói xong liền cúp máy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.