Trước mắt Mặc Phong là một tên đầu to, tóc xoăn mặc cái áo thun vạn năm không giặt lộ ra n hình xăm xanh đỏ rồng bay phượng múa. Phía sau tên này có 3 tên đàn em một gầy teo, một béo ụ, một lầm lì trừng trừng, nhìn như đám thầy trò Đường Tăng.
- Mấy hôm nay mày trốn mất làm anh em không có phí bảo vệ an ninh, tâm trạng đéo tốt! - Đầu to nói - Moẹ kiếp, còn dám bỏ chạy!!!
Mặc Phong nhướng mày, bốn tên này có lẽ không thành vấn đề, nhưng bản thân lấy cứng chọi cứng cũng không khá đi đâu được...
- Bao nhiêu?
- Bao nhiêu? Hahaha..... Nó hỏi bao nhiêu kìa!!!! - tên đầu to cười gằn. Lập tức, ba tên kia phụ hoạ chế giễu theo
- Đm, còn làm ra vẻ bố thí!
- Đại ca, cho nó một trận rồi lột hết bù cho hai bữa này.
- Đúng đúng đúng!!!
Đang phấn khởi, tên đầu to chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, một màu đen ập tới làm cả người gã ngã ngửa ra sau. Là Mặc Phong đánh lén. Nhân lúc này, Mặc Phong lại chạy. Cái ngõ này hắn đã đi mấy vòng, không khó nhớ.
- Đậu má! Bắt nó lại!!!
Ngỏ nhỏ một phen gà bay chó chạy, mấy tên này nhìn vậy mà dai như đỉa, theo sát phía sau Mặc Phong không bỏ.
Đột nhiên một đống xu măng nằm chắn cả đoạn đường hiện ra. Lúc sáng còn không có ở đây, rõ ràng là mới được mang tới.
Lão thiên muốn hắn ăn hành mới chịu sao? Hai hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ka-van-luon-dai-gai-nhu-vay/2122163/chuong-17-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.