- Không thể nào a~~~
Nó rên rỉ đập đầu vào tấm gương trong nhàvệ sinh nữ, nhìn xem nhìn xem. Mắt thì hồng hồng, môi thì sưng sưng, mặt thì đỏ đỏ, thê thảm hơn nữa ở trên cổ vị trí ngay phía dưới lớp cổ áodài chính là một cái…ờ nốt “muỗi đốt” đại bự, to chảng trong truyềnthuyết. Với từng đấy dấu vết, bảo nó làm sao dám ra đường gặp người đây? Lại nhắc đến ra đường gặp người, “con muỗi” chết tiệt kia sau khi “đốt” nó đến tê liệt hết cả toàn thân có “tuyên chỉ” là do sức học của nó chỉ được ở mức trung bình nên thứ 3,5,7 sẽ phải ở lại sau giờ học buổichiều để….. phụ đạo. OMG!!!chính là cái “HỌC THÊM” trong truyền thuyếtđó nha, trọng điểm là ai đó còn bỏ thêm một câu nữa triệt để hạ gục nóhoàn toàn ” Em nên dành thời gian học nhiều hơn một chút, tốt nhất không cần gặp bất kỳ ai…dĩ nhiên là trừ tôi!” nó không muốn, nó khôngmuốn…lại lăn lộn gào khóc trong lòng lần thứ n+1.
Cộc cộc.
Tiếng gõ nhẹ bên ngoài cửa đột nhiên vang lên doạ nó nhẩy dựng, mang theo bộmặt ai oán đến như bị thiếu nợ cả tấn vàng nó vận dụng hết tất cả kỹnăng…chậm mình có được để mở cánh cửa ra. Tay vừa chạm vào tay nắm cònchưa kịp dùng sức, cửa đã bị kéo mạnh từ bên ngoài khiến nó mất đà ngãnhào ra. Thay vì thân mật hôn mặt sàn bóng loáng của phòng y tế thì cáitrán nó lại được “tiếp xúc trực tiếp” với vồng ngực rắn chắc, vai đượcngười ta giữ lại. Trên đầu một tiếng cười nhè nhẹ vang lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/juliet-thanh-bach-van/1539691/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.