Long Vân đứng cạnh nàng cũng chìm vào trong yên lặng, hai người mỗi kẻtheo đuổi một suy nghĩ riêng nhưng cùng chung một cảm giác cô liêu tịchmịch. - Thuỷ Linh, muội hát lại khúc đề trên bức tranh của muội cho ta nghe một lần được không? Nàng hơi bất ngờ vì đột nhiên hắn lại yêu cầu như vậy nhưng cũng mỉm cười mà đáp ứng. “Phải mất nghìn vạn năm chờ đợi duyên phận Nhưng yêu một người chỉ cần một ánh mắt Mê đắm chàng như một cuộc phiêu lưu Thiếp cam tâm tình nguyện mắc cạn chốn hồng trần Chàng thở than khiến cõi lòng thiếp xao động Vì chàng chịu khổ mới biết nước mắt có vị ngọt Dẫu thế gian này biển thắm hóa nương dâu Trái tim thiếp mãi không thay đổi Chỉ cần chàng lại xuất hiện Vì chàng mà sống chính là lời hứa của thiếp Mất chàng thiếp chẳng còn gì để mất Chỉ cần hạnh phúc, yêu nào có gì sai Năm tháng gông xiềng khiến chúng ta nhu nhược Mái tóc xanh của chàng khiến lòng thiếp xao xuyến Nhớ đến từng thay đổi trong đôi mắt chàng Vì chàng chịu khổ mới biết nước mắt có vị ngọt Một ái tình cảm động cả trời đất Một năm lại một năm Lòng của thiếp, lòng của chàng Không thay đổi, không sao thay đổi Miễn là chàng, vì chàng sẽ Lại xuất hiện, sẽ xuất hiện Vì chàng mà sống chính là lời hứa của thiếp Mất chàng thiếp chẳng còn gì để mất Chỉ cần hạnh phúc, yêu nào có gì sai Năm tháng gông xiềng khiến chúng ta nhu nhược Vì chàng mà sống chính là lời hứa của thiếp Lời hứa đời đời kiếp kiếp Mất chàng thiếp chẳng còn gì để mất Để chàng hạnh phúc, có bị đọa đày tình yêu này cũng xứng đáng Năm tháng gông xiềng khiến chúng ta nhu nhược Hãy chờ thiếp ở kiếp sau.” ( Promise – Lâm Phong và Huỳnh Thánh Y- Truyền kỳ Bạch Xà) Hắn cứ im lặng lắng nghe nàng hát đến khi mặt trời lặn hẳn, trăng đã lên và ánh sáng đã được thắp lên trong những ngọn đèn lồng hai người mới đixuống. Đê Bạch với hai hành đèn lồng như một dải lụa sáng vắt qua mặt hồ nối liền Đoạn kiều với Cô Sơn, khung cảnh mờ ảo lãng mạng khiến khôngít người kéo đến thưởng thức, các vị tiểu thư khéo tay còn làm liên đăng thả trên mặt hồ tối như những vì sao trên trời vậy quanh bóng trăng mờảo trong nước. Nàng ngước nhìn mặt trăng gần đầy đang toả ánh sáng dìudịu trên cao thở dài, giờ đã sắp rằm tháng 8 vậy là nàng đến đây cũng đã gần 9 tháng. Ở nhà cha mẹ và các em lo cho nàng chứ? Trung Thu là tếtđoàn viên, nàng biết bao giờ mới có thể đoàn viên với gia đình đây? - Muội sao vậy? Nếu mệt chúng ta đi về nhé? Long Vân cũng để ý thấy nàng không còn hoạt bát như lúc chiều nữa tưởng nàng mệt nên dừng lại hỏi, bất chợt làn gió thốc mạnh qua mang theo một bóng trắng chập chờn. Nàng theo bản năng vươn tay bắt lấy, ra là một dải lụa mầu nguyệt bạch cài tóc của vị tiểu thư nào đó bị gió quấn trôi. Nhìnvề phía dưới chân Đoạn kiều thấy rất nhiều thiếu nữ đến thả liên đăng,nàng phì cười vì một suy nghĩ vẩn vơ xuất hiện trong đầu mình. Long Vânnhìn nàng lại nhìn về phía kia cũng không thấy gì lạ nên tò mò. - Muội muội thấy gì sao? - A không, muội đang nghĩ nếu mình thật là nam tử bắt được dải lụa nàyrất có thể có một đoạn lương duyên bên Đoạn kiều này như Bạch Nương Tửvà Hứa Tiên. - Không phải muội đã có sao? Hắn bất ngờ nói. - Đại ca! Muội đã nói giữa chúng ta… Ngạc nhiên dừng lại khi nhìn vào hắn, ánh mắt rất nghiêm túc. Nàng đã nghĩhắn nhắc đến chuyện bọn họ nhưng có vẻ như không phải. -…huynh….ý huynh là sao? Hắn vươn tay chạm nhẹ vào quả chuông trên tóc nàng khiến nó phát ra tiếng linh..linh nho nhỏ. - Tâm ý của hoàng thúc muội không hiểu? Nàng buồn bã cụp mắt xuống. - Diệp… Diệp thành chủ đối với muội…chỉ là chịu ơn nên vậy thôi. - Với tính cách cao ngạo của hoàng thúc sẽ vì chịu ân mà trân trọng muội vậy sao? - Vì hắn cao ngạo nên mới không muốn nợ ai cái gì! - Vì sao muội không chịu thừa nhận? Muội sợ gì nào? Ngẩng lên nhìn hắn, nàng không nói gì mà quay sang nhìn Đoạn kiều hỏi lại. - Huynh biết chuyện Bạch Xà chứ? Long Vân không hiểu sao nàng lại chuyển đề tài nhưng vẫn trả lời. - Ta biết, nhưng… Nàng đánh gẫy lời hắn. - Mối nhân duyên ngàn năm của họ cũng bắt đầu chỉ bằng một ánh mắt dướimưa tại cây cầu này, rất đẹp phải không? Bạch Nương Tử là xà tinh tuluyện nghìn năm chấp nhận lạc hồng trần vì một chàng thư sinh, không vìcái gì hơn một chữ duyên. Nhưng họ không phải cùng một thế giới nên bọnhọ là nghịch thiên, vậy nên mới có thiên kiếp là hoà thượng Pháp Hải,mới bị nhốt trong Lôi Phong tháp 20 năm. Đại ca, đại ca nghĩ ai cũng cónăng lực có thể nghịch thiên như Bạch Nương Tử sao? - Ít nhất cũng phải thử cố gắng! Nếu có người xứng đáng ta cũng sẽ dùng hết sức để nắm lấy. Hắn thật sự nhìn thẳng vào mắt nàng trả lời như vậy làm nàng thấy bối rối, quay người bước đi né tránh ánh mắt hắn. - Nếu biết dù cố cũng không có khả năng, biết chỉ có thể ngắn ngủi bênnhau bất cứ lúc nào cũng có thể chia ly huynh còn muốn cố? - Chỉ cần hiện tại, không cần vĩnh viễn! Ta vẫn sẽ cố gắng từng ngày từng khắc. Vai nàng hơi cứng lại, song vẫn quay người lại nhìn hắn cười sáng bừng đùa đùa. - Đại ca, nữ nhân nào làm thê tử của huynh nhất định sẽ rất hạnh phúc!Aizzz tiếc là ta lại từ chối huynh mất rồi, đau lòng chết ta. Nàng làm bộ dạng ôm tim ôm mặt giả vờ tiếc nuối chọc hắn nhịn không được nở nụ cười xoa đầu nàng. - Quỷ linh tinh. Nàng lè lưỡi làm mặt quỷ với hắn rồi haha cười chạy lên phía trước, nhìnbóng lưng nhỏ bé của nàng Long Vân thở dài. Hắn không hiểu ý nàng muốnnói là gì nhưng hắn hiểu nàng không cho rằng mình và hoàng thúc của hắncó thể có kết quả, hắn từ đấy cũng không nhắc gì đến chuyện này nữa cùng nàng tiến vào khu phố chính đông đúc. Vừa bước vào Duyệt Laikhách điếm đã thấy một lão thương gia bụng phệ ở đấy chờ bọn họ về xinđược cầu kiến, Long Vân gật đầu không nói gì cùng nàng bước lên lầu, vẫn 2 phòng Mai Thiên kề nhau. Được một lát vị thương gia kia đã theolên,được cho vào định tiến lên hành lễ nhưng hắn phất tay cho thôi không kiên nhẫn hỏi. - Có tin gì rồi? Vị lão thương gia này vội bỏ râu giả ra lộ rõ gương mặt trung niên của tri phủ đại nhân. - Khải bẩm hoàng.. - Ân? Ai đấy không hài lòng nhíu mày lên tiếng nhắc nhở. - A…hồi thân vương hạ quan đã làm theo lời của Thuỷ Linh cô nương đây,sau khi tách ra để…để tra khảo và đối chiếu thì chúng đều khai là do một vị tiểu thư thân hình mảnh mai yếu đuối rất thanh tao, che mặt đến ragiá 5 ngàn lượng để mang cô nương đi…đi… Lắp bắp. - Đi đâu? Long Vân trầm giọng. -…dạ…dạ, là đi tìm kẻ phá thân rồi bán vào …thanh lâu ạ. Rầm… Long Vân giận tái mặt nắm chặt tay nện xuống bàn bên cạnh. - Thật không còn thiên lý nữa! Một vị tiểu thư lại ác độc như vậy. Thuỷ linh vẫn không phản ứng gì, ngồi bình thản phẩm trà ăn mứt quả như mọingười là đang nói chuyện bán con gà, bán con heo không liên quan đếnnàng vậy. Ăn uống chán chê, nghe Long Vân nói gì mà quốc pháp, gì màdưới chân thiên tử ….bla…. bla… Một hồi mới chẹp chẹp miệng lên tiếng. - Đại ca, người này muội biết huynh không cần lo. Mọi người tròn mắt nhìn nàng nghe bị người khác tính kế ác độc vậy mà vẫn tỉnh bơ. - Là ai? - Tiểu thư nhìn nhu nhu nhược nhược, liễu yếu đào tơ mà tâm ngoan thủ lạt ngoài sư muội của huynh vị Lâm cung chủ Yên Nguyệt cung ra còn ai khácnữa? Ai nha, huynh đúng là yêu nghiệt hoạ thuỷ không sai mà. Long Vân cứng họng bị oan mà không thể giải thích, hoá ra hoạ do tên đệ đệyêu nghiệt kia mà ra. Đóng giả hắn đúng là xui mà! Về quăng một nửa tấuchương cho hắn xem hắn có thời gian ra ngoài tạo nghiệt không. [ Mỗ yêu nghiệt đang nâng chén đáp lại người mời rượu mình đột nhiên mấthình tượng rùng mình hắt xì một cái, ngó nghiêng xung quanh thấy cửađóng hết không có chỗ cho gió lùa thì khó hiểu nhún vai lại nhếch mépcười tiếp tục uống uống, tiếp tục ăn ăn] - Ta…muội đừng lo, ta sẽ cho người bảo vệ muội. Hắn áy náy nhưng nàng là ai chứ? Phẩy phẩy tay với hắn tỏ ý không sao hết,mấy trò đó căn bản quá thường rồi, nàng cũng lười so đo nhưng Lâm sưmuội mà để lọt vào tay nàng thì…. Nhìn nàng nheo nheo mắt lạicười Long Vân cùng quan tri phủ lại nhớ đến mấy tên sát thủ kia mà rùngmình một cái. Nghĩ lại thấy thủ đoạn của vị Lâm cung chủ kia sao bằngnàng đây, nên lo là lo cho vị kia nếu lọt vào tay nàng không bị bức điên mới là lạ. Riêng quan tri phủ đại nhân vụng trộm lấy tay áo lau lau trán đổ mồ hôi lạnh nhớ đến tình trạng thê thảm trong địa lao, theo đúng lời nàng phân phó bọn chúng bị nhốt một ngày một đêm trong phòngkín không ánh sáng, không âm thanh nào lọt vào được mỗi tên một ngănriêng biệt không được tiếp xúc với nhau. Như thế thôi còn chịu được, cái đáng nói ở đây là bọn chúng còn bị lột hết đồ không chừa lại tí gì kểcả mảnh khố! Hôm sau từng tên một bị dễn đến một căn phòng khác vẫntrong tình trạng “nguyên thuỷ” như thế, dùng thiết liên xích tay xíchchân lại trong tình trạng úp sấp trên một chiếc ghế ngựa dốc bằng sắt cố định với nền nhà để đầu cắm xuống mông chổng lên. Sau đó dẫn một conngựa đực to khoẻ vào đổ xuân dược cho nó rồi đóng cửa đi ra…nói thì đơngiản vậy nhưng tình hình thực tế lại đặc sắc vô cùng! Những tênsát thủ quả thực được huấn luyện rất tốt, dù bị dùng hình đến toàn thânkhông chỗ nào không có vết thương cũng không hé răng rên một tiếng, bịkẹp nát tay cũng không đổi nét mặt, bị lột sạch nhốt trong căn phòng tối om lạnh lẽo không ánh sáng không âm thanh chúng cũng không nao núng,khi bắt đầu bị xích vào cái ghế sắt kỳ quái chúng cũng chỉ hơi hơi đổisắc một chút. Khi dẫn con ngựa vào chúng sắc mặt bắt đầu biến nhưng cũng không rên không kêu 1 câu, lúc nghe tên nha dịch bên cạnh khuyên rấtchân thành rằng khai ra hắn sẽ không tiết lộ đâu vì màn đằng sau hắncũng không nhìn nổi thì mặt chúng đều khẽ nhúc nhích. Nhưng phải thật sự khi nhìn thấy con ngựa bị đổ xuân dược mới kêu gào thảm thiết đòi đượccung khai! …Thực…thực…ít có ác quá đi! Cung chủ “Vô Ảnh La Sát”cung mà biết thuộc hạ của mình bị đối xử thành ra như vậy có phát ra“Huyết Sát Thiếp” mà săn đuổi toàn phủ nha của lão đến cùng trời cuốiđất không? Tốt nhất cứ theo ý vị cô nãi nãi ấy chuyển chúng cho TuyệtMệnh cốc Đoạt thần y lãnh hậu quả cuối cùng đi! [ Đoạt thần y: át...xì!... A trát nhầm huyệt đạo rồi! Kẻ xấu số: chân tay co quắp mắt trợn ngược miệng méo xệch... ] Chiều hôm sau. Hàng Châu vốn là một viên ngọc xanh thơ mộng mờ ảo ở chốn sơn thuỷ hữu tìnhnon xanh nước biếc Giang Nam, có câu nói “Trên có thiên đàng, dưới có Tô Hàng nhị Châu” quả thực là không sai! Không những thiên nhiên tươi đẹpmà mỹ nhân ở đây còn nổi tiếng nhu hoà uyển chuyển như mặt nước Tây Hồ,người dân đã quá quen với hình ảnh những vị tiểu thư thướt tha, những cô nương yểu điệu e thẹn đi lại trên phố phường tấp nập rồi. Nhưng vì cớgì hôm nay mọi người lại cố tình nhìn chằm chằm vào một nữ tử lần đầutiên xuất hiện tại nơi đây? Chỉ thấy nàng chậm rãi khoan thaibước trên phố, xiêm y như tuyết lay động theo mỗi bước chân uyển chuyển, suối tóc đen mềm mại thắt một dải lụa nhỏ phía trên tai, những chiếcchuông vàng nho nhỏ ánh lên trong nắng lung linh hút mắt, còn lại để tựdo buông lơi phía sau bay bay theo làn gió. Ngọc nhan bị che khuất bởimột chiếc khăn tơ mỏng manh tinh khôi chỉ lộ ra đôi mắt to với đuôi mắtđen dài mơ màng ẩn dưới làn mi dầy cong veo khẽ chớp động khi nhìn mọivật như động vật nhỏ tò mò, từ những đường nét mờ ảo ẩn sau lớp vải mỏng manh cũng có thể đoán được đây hẳn là một mỹ nhân rung động lòng người. Là nơi mỹ nhân như hoa, người đẹp như mây vì sao mọi người lại bị nữnhân che mặt này thu hút? Chính là khí chất! Từ nàngtoát ra một loại khí chất thanh cao trong suốt bất nhiễm bụi trần, bạch y phiêu phiêu như tiên tử hạ phàm. Trong tay nàng là một thanh kiếm mầubạc mỏng manh càng làm tôn lên vẻ mềm mại chứ không bừng bừng anh khínhư những nữ hiệp giang hồ khác, nàng dừng lại trước một hàng bánh baonhìn những chiếc bánh bao mềm mềm trăng trắng nóng hổi bốc lên từng lànhơi nước mê người rồi lại ngước lên chớp mắt một cái ông chủ đang ngơngẩn nhìn mình chăm chăm. Ông chủ hàng bánh bao như bị thôi miên cầm lên 2 chiếc bánh bao đưa cho nàng mà mắt vẫn dán chặt lấy nàng không chớpmột cái, đôi mắt trong suốt cong lên cho thấy nàng đang cười một cáchngọt ngào khiến mọi người xung quanh đều có cảm giác muốn giương lênkhoé môi. Nhận lấy 2 chiếc bánh bao nàng nhẹ giọng thỏ thẻ. - Cảm tạ. - A…không…không có gì. Nữ tử áo trắng hơi gật đầu rồi lại tiêu sái bước đi tiếp, để lại cả conphố ngẩn ngơ. Mọi người bán hàng xung quanh quay ra nhìn đại bá hàngbánh bao với ánh mắt ghen tị, sao bạch y tiên tử lại chọn hàng lão màkhông phải hàng mình còn người đi đường thì tranh nhau vào mua thử bánhbao mà tiên nữ muốn ăn làm đoạn phố nháo thành một đoàn. Chỉ cóvị lam y công tử phía sau nhìn một màn này chịu không nổi xoè chiếtphiến ra che mặt vai run run, thực muốn mất hình tượng mà bò lăn ra cười mà! Thần tiên tỷ tỷ sao? Muội muội của hắn thật biết đùa mà, nhưng cáibộ dạng đó thực làm người khác không nỡ từ chối nàng a. Hẳn nàng tronglòng đang cao hứng muốn chếtđây, buổi sáng thấy nàng loay hoay nửa ngàykhông ra hắn đã lấy làm kỳ. Lúc nhìn nàng từ trên lầu đi xuống hắn suýtđánh rơi chiết phiến vì bộ dạng thoát tục này, đại sảnh của Duyệt Laikhách điếm liên tục vang lên những tiếc lạch cạch…choang của thìa đũa,chén bát bát rơi xuống. Nàng coi như không nghe, không thấy gì hết tiêcsái đến bên hắn vén khăn che mặt lên le lưỡi nháy mắt một cái. Làm gìcòn một bộ thanh tao như lúc nãy nữa chứ, nhìn xung quanh nàng ghét vàogần hắn nói nhỏ. - Đại ca,tối nay là hội hoa đăng Trung Thu muội muốn làm Thần Tiên tỷ tỷ tiện che mặt lại luôn. Ai biết Lâm cung chủkia còn thuê bao nhiêu sát thủ nữa? Thêm một chuyện không bằng bớt mộtchuyện đi! Hắn đen mặt, muội muội này của hắn mà cũng biết nóicâu “thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện” sao? Nàng tha không chọc hoạ đã là phúc đức lắm rồi! Là nàng nhàm chán muốn ngoạn trò chơi mớithì có ý nhưng mà hắn không dại gì lộ ra suy nghĩ của mình mất công nàng lại mè nheo giận dỗi cả hắn, gật gật đầu coi như đã tiếp thu ý nàngnhưng vẫn chưa đủ. Nàng yêu cầu hắn không được đi cạnh nàng kẻo mất hình tượng Thần Tiên tỷ tỷ của nàng, hắn cũng cố mà gật nốt một cái nữa. Cóhoàng đế nào như hắn không chứ? Hắn không sợ mất hình tượng bồi nàngchơi, bồi nàng ngoạn không nói còn bị nàng đuổi vì sợ mất hình tượng của nàng! Tự bi thương trong lòng một phút hắn cũng cất nước theo nàng xemnàng chơi đùa cả buổi chiều. Đi đến đâu cũng là một bộ dạng chọc ngườita không dời được mắt! Dù vậy chính sự cũng không thể không làm, nếu không biết bản lãng của nàng hắn cũng không dám mạo hiểm! Trong đêm Trung Thu này là cơ hội của hắn dụ Cung Cửu ra, hắn đã nhận được tinbáo Cung Cửu hiện ở Yến Tử Ổ nên Phượng Vân đã rút khỏi đấy trở về ẩnthân gần hắn chờ thời cơ. Hành tung của hắn cũng không cố công che dấu,bên kia chắc chắn nắm được. Lợi dụng đêm hội hoa đăng bên bờ Tây Hồ tình hình phức tạp Cung Cửu sẽ ra tay là không thể nghi ngờ! Chỉ mong lầnnày dứt điểm hoàn toàn được khối ung nhọt này mà không làm tổn hại đếnbất kỳ ai, dõi theo thân ảnh bạch y phía trước và những người dân HàngChâu hắn thở dài thu chiết phiến lại lặng lẽ cùng hộ vệ và Đức công công đi phía sau nàng một khoảng. Quả thực Long Vân tính cũng khôngsai! Khi hắn đang chăm chú nhìn Thuỷ Linh đùa giỡn trò chơi thần tiênthì trên một trà lâu cũng có một ánh mắt sắc bén đảo qua giữa hắn vànàng. Đôi môi mỏng lạnh tanh nở một nụ cười giễu cợt lẩm bẩm. - Long Vân, nhà ngươi bây giờ càng dễ đối phó hơn rồi! Ta thật thất vọng không hảo hảo đùa giỡn với ngươi nhiều một chút nữa. Một nữ tử dung mạo tầm thường, y phục vải bông đơn sơ tiến đến bên cạnh hắn nhẹ giọng bẩm báo, trái ngược với dung mạo giọng của nàng lại vô cùngkiều mị dù là bẩm báo cũng hết sức quyến rũ. - Hồi chủ nhân, nữtử bên cạnh Long Vân hành tung hoàn toàn không tra ra được nhưng đượcbiết đã có người ra giá 5 ngàn lượng với “Vô Ảnh La Sát Cung” để bắtnàng ta nhưng bất thành. Giờ giá đã là một vạn lượng! Hắn khẽ nhướn mày, bàn tay ôm lấy cằm khẽ vuốt. - Một vạn lượng sao? Thú vị. Nữ tử nghe thấy chủ nhân của mình nói ra từ “thú vị” lập tức rùng mình!Bất kể ai là đối tượng để Cung Cửu vương gia thấy “thú vị” đều…có kếtcục thực không tốt. Bất giác đưa tay lên sờ sờ lớp mặt nạ trên mặt nàng, nếu không phải nhờ tài năng dịch dung và bắt chiếc mọi hành động củangười khác bẩm sinh có lẽ khuôn mặt xinh đẹp yêu mị của nàng đã khôngcòn vì nó từng khiến Cửu vương gia thấy “thú vị”. Ở một nơikhác, Phượng Vân đôi mắt nóng rực nhìn Thần Tiên tỷ tỷ không chớp mắt!Thực ra lúc nàng bỏ đi vẫn luôn có người của hắn âm thầm đi theo bảo vệnàng, thông báo mọi hành động của nàng cho hắn hằng ngày. Biết nàng vìmuốn lẩn tránh hắn mà làm cho mình không khác gì nữ nhân nơi đây hắn rất chờ mong, chờ mong được nhìn thấy suối tóc đen mềm mại của nàng, chờmong được gặp lại nàng! Khi nhận được tin nàng bị sát thủ của “Vô Ảnh La Sát Cung” tấn công tim hắn như ngừng đập, suýt chút nữa bỏ tất cả màlao đến bên nàng nhưng hắn biết có hoàng huynh bên cạnh hộ vệ của hoànghuynh sẽ bảo vệ được nàng mới có thể miễn cưỡng ở lại. Nghĩ đến nàng đãsuýt mất mạng trong gang tấc tay hắn siết chặt lại đến mức khớp ngón tay trắng bệch, “Lâm Thu Nguyệt! Sau khi giải quyết song Cung Cửu và “VôẢnh La Sát Cung” kẻ tiếp theo ta sờ đến chính là cô, dù phải có lỗi vớisư phụ ta cũng sẽ cho cô biết dám động đến nàng sẽ có kết cục thế nào!” Mỗ nữ của chúng ta vẫn rất ung dung tận hưởng buổi chiều thu nắng vàng,đợi khi trời tối trăng lên sẽ đến Đoạn kiều bên bờ Tây Hồ ngoạn trò chơi Thần Tiên tủ tỷ của mình mà hoàn toàn không hề hay biết bánh xe kếhoạch, âm mưu đã bắt đầu chuyển động vô thanh vô thức quấn nàng vàotranh đoạt ngôi vị, ân oán giang hồ. Chữ “duyên” chính là như vậy, dùnàng có né dù nàng có tránh như thế nào đến cuối cùng nó vẫn lặng lẽđến. Đêm nay sẽ là một bước quan trọng đưa nàng đến với ” Nhân duyênngàn năm” của mình, khi ấy nàng sẽ lựa chọn ra sao? To be, or not to be: that is the question!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]