15 ngày sau… 
Mỗ nữ lảo đảo vô lực tựa vào thành xe, một đường từ Lạc Dương đến Dương Châu đều đi thuyền, sau lại chuyển xe ngựa từ Dương Châu đến Hàng Châu… Chưa bao giờ nàng thấy nhớ đệm ghế bọc da trên ô tô đến vậy, cũng chưa bao giờ cảm thấy máy bay là phát kiến vĩ đại củaloài người đến thế. Tuy thuyền lâu, xe ngựa đều là loại thượng hạngnhưng thân thể nàng không tốt lại không quen đi lại kiểu “kinh điển” này khiến cho các khớp xương muốn long ra đến nơi. Phượng Vân ngồi đối diện nàng thì vẫn một bộ nhàn nhã như mọi khi, cầm quạt phe phẩy phe phẩy.Nàng nghi có quăng hắn vào xe thồ hắn cũng vẫn vậy quá đi, hôm đó nàngcười hì hì lên thuyền hắn hắn cũng chẳng hỏi nhiều. Chỉ phân phó saingười chuẩn bị cho nàng một gian phòng đối diện hắn, cũng không thêmhành động quá phận nào khác. Nàng nghĩ nếu hắn thông suốt được thì tốt,người lại mệt nhọc lơ mơ ngủ. 
Mỗ yêu nghiệt lập tức cười cườisáp lại tính ăn vụng chút mật ngọt, không thể trách hắn được nga~~~ vịtam đệ này của hắn quả thực càng ngày càng làm cho hắn có cảm giác giống nữ nhân. Hôm đó nhìn thấy hắn mặt trắng bệch nhưng cười đến đáng yêunói muốn đi theo mình đến Giang Nam bỗng có ảo giác hắn là không nỡ xamình đi. Biết là không thể nào có chuyện ấy, cũng không hiểu hắn cóchuyện gì bất quá…tự huyễn hoặc lòng mình một chút cũng tốt. Một đườngtừ Lạc Dương xuất phát hắn hoàn toàn yếu ớt không quen khiến Phượng Vânđau lòng không muốn tạo thêm kích 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/juliet-thanh-bach-van/1539639/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.