Tôi ngoái đầu nhìn lại, vừa thấygần như muốn khóc ra, đại ca ơi, anh làm gì mà giống như gà mẹ, nắm tayáo của tôi thế này, buông tay ra, buông tay ra!!!
“Em muốn đi đâu?”
Ý da, đầu năm nay thật là ngạcnhiên, vì sao tôi đi đâu cũng phải báo cáo với ngài, mặc dù trong côngviệc, anh ta là ông chủ của tôi, khi ở nhà, tôi là osin của anh ta,nhưng so what, ngày đó anh ta đối với tôi như vậy, tôi chưa bao giờ quên nó cả, vì thế, tôi học theo động tác kinh điển của anh ta, nhìn anh tarồi cười ‘tà mị’, miệng ngả ngớn, nói, “Tôi đi đâu, cần phải báo cáo với anh sao?”
Nghe vậy, Diệp Tử Ninh hơi hơi sửng sốt, dường như thật không ngờ tôi sẽ đem từng câu từng chữ ngày đó trả lại cho anh ta.
“Phải biết rằng tuy rằng anh là ôngchủ của tôi, nhưng tôi là người có tự do nhân thân, tự do ngôn luận, cho nên thỉnh ngài đem cái tay cao quý của ngài mà lấy ra khỏi người tôi,please!”
Thấy anh ta còn đứng lăng ra đó, tôi chủ động gạt tay của anh ta ra, sau đó làm bộ như bị dơ, ngón tay chỉthẳng vào bả vai của anh, sau đó ngẩng cao đầu bước đi.
Lần này Diệp Tử Ninh không là rađiệu gà mẹ nữa, tôi hạnh phúc bay a ~~, bay ra khu giải phóng sángngời, khu giải phóng nhân dân rất thích …. Tôi ở trong lòng vừa múa vừahát, ấn X+ 1, go go go, lao ra ma chưởng, bay vào bầu trời mới.
Nhưng không biết là vị danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/jq-thieu-dot-nam-thang/2005405/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.