Nhiều ngày đã trôi qua, mà chúng tôi vẫn chưa nhận được tin tức gì về ông Rochester. 
Tôi bày tỏ nỗi lo lắng của mình với bà Fairfax. 
- Chẳng có gì ở người đàn ông khác thường đó, khiến tôi phải ngạc nhiên cả, - bà nói. - Rất có thể là ông đã đi Luân Đôn. 
- Đi Luân Đôn ư? 
- Vâng, vâng, vì công việc kinh doanh của ông vừa nhiều, vừa phức tạp. Và ai dám bảo là ông không sang Pháp, hoặc nước nào khác? Đôi khi, ông ở lại đến một năm, không trở về Thorn-field. 
Những lời nói của bà Fairfax làm tôi cảm thấy buồn bã. 
Cuối cùng, một lá thư được gửi tới lâu đài. 
Bà Fairfax nhận ra ngay nét chữ của ông Roch-ester. 
Bà mở phong bì ra: 
- Trong ba hôm nữa ông Rochester sẽ về đến đây. ông báo cho biết là ông sẽ trở về cùng với nhiều người bạn. Các phòng ở sẽ phải được chuẩn bị sẵn sàng, và cần phải lấy thêm người làm phụ. 
Thế là tất cả mọi người đều tuân theo sự sắp đặt của bà Fairfax. Về phần tôi, tôi sẽ không phải thay đổi gì, trong những việc làm quen thuộc của mình. Có lẽ chẳng ai nghĩ đến tôi, và người ta sẽ để tôi được bình yên, với những sách vở của tôi, trong phòng học... 
Đến ngày nói trên, tôi tò mò, đứng bên cửa sổ buồng mình, kéo nhẹ cái rèm và nhìn ra sân. 
Nếu cứ nhìn vào những chiếc khăn quàng cổ bằng lụa và những lông đà điểu của các bà khách, thì ta thấy họ đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/jane-eyre-jen-ero/2186742/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.