Chương trước
Chương sau
Bốn phía an tĩnh đến dị thường, trong không khí tràn ngập hơi thở chết chóc.
Emily trốn ở góc phế tích, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán, thật cẩn thận mà khống chế lại hơi thở của mình, sợ tiếng thở dốc quá rõ, sẽ dẫn tên quái vật đó tới đây.
Đúng vậy, tên đó thật sự là quái vật mà! Bộ dáng lúc bắt người cực kỳ nhàn nhã, ra tay mau lẹ, lại còn tàn nhẫn, nhưng cũng không kém phần chính xác, lúc đi săn như thế này mà còn có thời gian ngâm nga mấy khúc hát,....
Thật sự là một tên quái vật mà...
Những kẻ bị hắn bắt, dù lá gan có lớn đến đâu quả thật là cũng chìm trong sự tuyệt vọng. Ánh mắt cầu xin trong tuyệt vọng hắn cũng chả thèm chú ý. Đối với những kẻ sống sót như cô và họ, tính mạng này cũng chỉ như một cuộc chơi.
Ừ, đây rốt cuộc cũng chỉ là một trò chơi, kẻ chạy trốn lấy tánh mạng làm tiền đặt cược, còn thợ săn dù thắng hay thua đối với bọn hắn cũng chả có thiệt hại gì.
"Ngày mai sẽ xuất hiện một vị thợ săn mới, nghe đồn hắn rất lợi hại."
Nội dung của tờ giấy bí ẩn đó lại chợt xuất hiện trong đầu Emily, cô cười khổ một tiếng -- quả thật hắn rất lợi hại, từ lúc trò chơi bắt đầu cho đến bây giờ, đồng đội của cô chưa có ai làm ra động tĩnh quá lớn hay bị trượt hiệu chuẩn lần nào. Có lẽ đồng đội lần này của mình đều là những người chơi đã lâu. Dù vậy, vị thợ săn mới này chỉ trong năm phút ngắn ngủi đã làm trọng thương hai vị đồng đội rồi....
Đương nhiên, càng làm cho cô bực bội là thái độ ngạo mạn của hắn. Nếu đem hắn so sánh với một kẻ hề tâm thần như Joker, thì ít nhất Joker cũng trở thành một người phúc hậu dễ chịu.
Một đồng đội bị thương lảo đảo mà chạy tới trước mặt Emily. Cứ lao ra chạy đi được vài bước, lại lộn nhào trở lại, cuối cùng lại ngã nhào trước mặt cô.
Động tác của Emily thuần thục mà giúp hắn trị thương, tiếng tim đập lại lần nữa vang lên, Emily không có dừng lại động tác, đồng đội lại lộ ra biểu tình hoảng sợ, không màng tới việc trị thương đã hoàn thành hay chưa liền trực tiếp đẩy cô ra. Tên này lại tiếp tục khập khiễng mà hướng về phía trước chạy tới.
Ngay trong nháy mắt này, tiếng tim đập bỗng nhiên càng lớn lên.
Nhanh quá!
Emily theo phản xạ có điều kiện mà lật người qua hướng bên cạnh lăn một vòng, tránh đi phạm vi của ánh sáng đỏ sặc mùi máu, giương mắt nhìn lên, thế nhưng trước mắt lại không có một bóng người, chỉ có trên mặt đất một mảnh màu đỏ tươi đáng sợ, cô hãi hùng khiếp vía.
Hắn đã kích hoạt kỹ năng đặc biệt sao,... kỹ năng là......
Ẩn thân?
Đại não của cô nhanh chóng hoạt động đưa ra chỉ thị, bước chân dần chuyển động nhanh hơn, không chút nào ngơi nghỉ. Bằng vào trạng thái khỏe mạnh hiện tại của mình, Emily thực mau liền đuổi theo kịp đồng đội bị thương khi nãy và cũng vượt qua hắn.
Chạy đi không bao xa, Emily nghe được phía sau truyền đến một tiếng thét thảm, cô đánh bạo quay đầu lại, trong khoảng không dần xuất hiện một thân hình màu lục thẫm, hắn người mặc áo bành tô, đầu đội mũ dạ.
Mặc dù là cười to, động tác vẫn như cũ cực kỳ ưu nhã, khiến cô có cảm giác hắn như một quý ông thực sự, thế nhưng trên khuôn mặt hắn lại là chiếc mặt nạ lạnh như băng kia. Năm ngón tay thon dài đẹp đẽ kia trên mỗi ngón đều gắn thêm những lưỡi dao sắc bén đến đáng sợ. Chỉ nhiêu đó cũng đủ để chứng minh hắn là một tên "thợ săn" tàn bạo và khát máu.
Chiều cao của hắn thật sự là đã vượt quá mức so với một người đàn ông bình thường, so sánh với kẻ đang quỳ rạp dưới chân hắn, chủ yếu là ra sức cầu xin cho cái mạng nhỏ của mình thì..... nhỏ bé đến giống một con kiến con.
Emily không có hoàn toàn chạy thoát khỏi nơi nguy hiểm, cô chịu đựng áp lực từ tiếng tim đập, tránh ở chỗ tối gần đó mà nhìn 'Thợ săn' đem đồng đội đặt ở ghế tên lửa.
Lúc sau hắn liền xoay người rời đi, xem ra vị 'Thợ săn' mới này không có thói quen camp ghế.
Nghe tiếng tim đập dần dần bình ổn, Emily hứng thú đi lại gần, bên tai cẩn thận nghe ngóng, Emily thở dài, một đường trốn tránh mà tiếp cận tới ghế tên lửa.
Nhìn đến bóng dáng của Emily càng ngày càng gần, tiếng kêu cứu của đồng bọn nhỏ dần, thay vào đó là ánh mắt tràn ngập mong đợi.
Liền ngay lúc Emily chỉ còn cách ghế tên lửa một bước, thì tiếng tim đập quen thuộc bỗng nhiên lại vang lên, tên đồng đội kia cũng giống như bị một bàn tay vô hình mà bóp chặt cổ lại, hai mắt trừng to đầy hoảng loạn, nói không ra tiếng.
Emily chuyên tâm cởi ra dây thừng, động tác mau lẹ đến cơ hồ có thể nhìn ra ảo ảnh. Cô không cần quay đầu lại, chỉ cần cảm giác được cơn gió càng ngày càng nồng đậm mùi máu tanh tưởi, cô cũng biết là tên thợ săn kia đang bước tới gần hơn.
"Lạch cạch", cởi ra được nút thắt cuối cùng, Emily đột nhiên cuối người xuống, né tránh được một đòn chí mạng đang nhắm vào mình, cô thất tha thất thểu mà lăn một vòng trên mặt đất, bộ đồ blouse trắng của cô vì thế mà dính đầy bụi bẩn, khuôn mặt cũng bị những bụi cỏ dại gần đó cứa vài vết thương nhỏ lên mặt, Emily chật vật mà né tránh những đòn đánh từ đối phương.
Cô tuy rằng không có bị thương, nhìn thì trông có vẻ khá là chật vật, thế nhưng động tác của cô lại phi thường nhanh nhẹn. Thợ săn liền không hề nghĩ ngợi nhiều mà bỏ cô sang một bên, quay đầu lại men theo hướng vết máu của tên đồng đội kia của cô mà truy tìm hắn.
Tên đồng đội mà cô liều chết cứu sống hắn, nhìn thì có vẻ phúc hậu, tưởng rằng hắn sẽ tìm người cứu trợ tới cho cô, nhưng đâu ngờ hắn lại vờ như không để ý mà một mạch chạy thẳng. Chờ thấy nhịp tim dần ổn định lại, liền ôm tim mà thở phào: Còn may là có vị bác sĩ kia hấp dẫn được sự chú ý của tên thợ săn.
Gặp tình huống cấp bách thì cũng chỉ nên lo thân mình, đạo lý này thì ai cũng hiểu, càng đừng nói là trong thời điểm sống còn như này, hắn là muốn sống sót mà chạy thoát, bên ngoài thế giới kia là bao nhiêu điều hắn chưa khám phá hết. Dù rất muốn cứu cô, hắn chỉ sợ vạn nhất không có nhất vạn, cho nên hắn dứt khoát mà mặc kệ việc Emily bị nhắm làm mục tiêu công kích, cũng không quay đầu lại để nhìn một cái mà đã chạy mất.
Người muốn sống trong hoàn cảnh này tất nhiên sẽ ích kỷ, trách thì chỉ có trách vị bác sĩ kia thật sự đem mạng sống của kẻ khác ngoài mình mà quan tâm, mặc kệ nó có nguy hiểm cho bản thân cô.
Hắn liền tự an ủi chính mình, đối với việc nếu có ai hỏi tới việc này, chỉ cần trả lời là cô ta không cẩn thận đã bị thợ săn bắt được, dù hắn có cứu cô cũng không thoát khỏi số phận bị thả bay. Hắn thực mau suy nghĩ ra được cái cớ biện hộ, cũng đem vết thương của chính mình làm cho nghiêm trọng hơn để ngụy tạo cho lời biện hộ của mình. Vì cứu vị bác sĩ kia mà không may bị trọng thương dẫn đến tình trạng bất lực như này. Quả là hợp lí và không có lỗ hỏng.
Hắn mới vừa hạ quyết tâm, chờ lát nữa nếu có đụng phải những người đồng đội còn lại,liền dùng lý do thoái thác vữa nãy mà tranh thủ sự đồng tình của họ. Thế nhưng ông trời lại chả cho hắn như ý, vừa bình tâm lại thì tiếng tim đập lại lần nữa vang lên, khuôn mặt hắn liền tái lại trong thoáng chốc.
Vừa nãy đã được lãnh hội sức mạnh và sự đáng sợ của tên thợ săn kia, giờ chả khác gì một chim sẻ bị gãy cánh, hắn quỳ rạp xuống đất, lập tức bò tìm một cái góc tường, thân thể run bần bật, đợi một hồi lâu, tiếng tim đập không có nhỏ dần hay lớn hơn, trong thoáng chốc hắn tưởng như nắm được cọng rơm cứu sống...... phải chăng tên đó không có phát hiện được tung tích của mình?
Suy nghĩ như vậy, hắn cẩn thận hết sức mà thăm dò xung quanh, sợ tới mức hồn phi phách tán -- tên thợ săn lại ẩn thân, nhưng rất dễ phát hiện ra vì có ánh sáng đỏ chiếu vào làm bại lộ chân tướng, thế nhưng ánh sáng đỏ đó lại thẳng tắp mà tiến tới chỗ của hắn.
Đối phương đã sớm phát hiện hắn, chỉ là so với việc lập tức bắt hắn, tên thợ săn càng thích xem hắn trốn rúc ở trong góc mà lo lắng sợ hãi hơn -- Cũng giống như khi mèo bắt con mồi của nó, nó chưa bao giờ sẽ trực tiếp ăn luôn con mồi, mà sẽ đem con mồi vờn qua vờn lại chơi đùa đến chết khiếp, sau cùng mới cho con mồi một cái chết sảng khoái.
Đối phương không chỉ đã sớm phát hiện ra hắn, còn đối với suy tính của hắn mà nắm rõ như lòng bàn tay.
Cái suy nghĩ này làm hắn cả người lạnh toát mồ hôi, hắn muốn đứng lên, muốn chạy trốn, nhưng trước đó do đã ngồi xổm rất lâu, chân lại mềm nhũn
tê nhừ, chỉ một động tác nhỏ, cả người hắn liền mất thăng bằng nằm liệt trên mặt đất.
Thưởng thức trò hề của tên sống sót kia đã đủ rồi, tên thợ săn cứ thế mà thản nhiên tiến lại, đem tên sống sót chết nhát kia trói lại vào khí cầu mà tiến thẳng tới ghế tên lửa.
Thời điểm đồng đội bị bắt tiếng còi nhắc nhở vang lên, Emily mới vừa giúp một vị đồng đội khác bị thương trị liệu tốt.
Cô lần này phá lệ mà cảm thấy buồn rầu, tên thợ săn mới tới này quả thật là lợi hại, ba người đồng đội của cô mới cùng hắn, một người chạm mặt có vài lần liền đã bị hắn tiễn về trang viên, tên còn lại thì bị thương chả biết đang ở đâu, hơi gió thổi vào những bụi cỏ lay động, liền hận không thể tìm được một cái lỗ để cô chui vào--
May thay, cô đã tìm được tên bị thương kia. Cô sở dĩ phát hiện tên đồng đội này bị thương là bởi hắn ở mãi một chỗ, vẫn luôn không di chuyển hoặc đi giải máy, trên đầu đã bị quạ đen bu kín. Những con quạ cứ thế mà bay lòng vòng cất tiếng kêu hướng tên thợ săn mà báo. Mà cô lại không thích đi giải máy, toàn bộ đội hình chỉ có một người chịu đi giải máy, hiệu suất cực kì thấp, đã nửa ngày rồi mà chỉ giải được hai máy.
Chạy đến chỗ tên đồng đội kia bị trói, Emily trốn sau ở một cây đại thụ, nhìn cái tên thợ săn kia di chuyển xung quanh -- tên thợ săn kia cũng rất thông minh, sau một lần sơ suất để con mồi bỏ trốn, lần này hắn quyết định sẽ camp ghế.
Emily thấy thời gian ngồi ghế của tên đồng bọn không còn nhiều, cô tìm cách tiếp cận lại gần tên thợ săn, chờ thời cơ mà xoay người chui ra khỏi cây đại thụ, một đường nhẹ nhàng linh hoạt mà tránh đi chướng ngại vật, nhưng Emily không có trực tiếp đi cứu đồng đội, mà là cố ý vòng đến trước mặt tên thợ săn mà dạo một vòng nhằm đánh lạc hướng hắn.
Tên đó quả nhiên mắc mưu, cô né được một đòn đánh. Thế nhưng móng vuốt của hắn đột ngột mà đổi hướng, cô ngỡ ngàng khẽ kêu đau một tiếng. Thân hình hắn từ từ hiện ra giữa hư không, sau đòn đánh đó hắn không tự chủ được mà cười thầm thành tiếng.
Emily chạy nhanh cởi bỏ dây thừng trói buộc đồng đội, nhưng tên kia dường như bị choáng váng không một động tĩnh nhúc nhích, cô sốt ruột mà đẩy hắn một phen, hắn cũng thờ ơ.
Phía sau tiếng cười dần biến mất, Emily cắn răng một cái, dứt khoát xoay người chạy đi.
- - tình huống như vậy kỳ thật là chuyện thường tình, người đang đối mặt với nguy hiểm thì tất sẽ có khả năng thích ứng như lò xo. Ở trong khả năng có thể tiếp nhận được lực tác động, lò xo sẽ bắn ngược lại một lực tương đương, thậm chí có thể sẽ tạo ra một lực bắn xa hơn, một khi vượt qua cái phạm vi đó, lò xo liền sẽ mất đi tính năng, hoàn toàn bị hỏng.
Phía sau truyền đến thét chói tai, Emily lại không có thời gian vì hắn mà tiếc nuối, tiếng tim đập càng lúc càng to, cô biết, hắn là đang đuổi theo.
Nhưng là Emily cũng phát hiện, tên này một khi đã ẩn thân thì tốc độ sẽ nhanh hơn khi không ẩn thân, nhưng một khi làm ra một vài động tác lớn khác, ví dụ như công kích, leo cửa sổ, phá pallet, trạng thái ẩn thân của hắn sẽ bị giải trừ, tốc độ tự nhiên liền chậm xuống.
Nghĩ thông suốt điểm này, Emily hướng đến bãi kite gần đó mà lẩn vào, cô không thể nhảy qua cửa sổ hay lật ván nhiều lần được, vì bị thương làm động tác của cô có chút chậm chạp, nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai người là không quá gần, Emily nghĩ không cần phải cố hết sức.
Hai người một tiến một lui, bất tri bất giác liền chạy tới chỗ tên đồng đội kia đã bị quạ bu đầy đầu -- nhìn trông không khác gì là một đám mây đen vậy.
Tên thợ săn cũng không ngờ là ở đây sẽ có một cái niềm vui ngoài ý muốn cho hắn, hắn cũng hơi do dự nhưng rồi cũng mặc kệ mà tiến tới chỗ tên đang bị quạ bu kia, thực sảng khoái mà thả cho Emily một cơ hội chạy trốn. Một đòn đánh này thành công hạ gục tên sống sót kia.
Emily chạy được một đoạn liền dừng lại tự trị nốt vết thương cho mình, lúc này cô liền nghe hệ thống thông báo tên đồng đội còn lại đã bị hạ gục. Biết ơn vì tên kia dùng thân mình chắn cho cô một đòn đánh, dù là gánh nặng cho cô nhưng chí ít vẫn có tác dụng vào lúc này, câu kéo thời gian cho cô chuẩn bị tốt cho bản thân.
Emily cử động chân tay một chút, sau khi xác định vết thương của mình đã được trị thương hoàn hảo, cô dũng cảm lao ra mà đi giải cứu tên đồng đội vừa nãy, rất dũng cảm như đội trưởng của biệt đội cảm tử xông ra chiến trường vậy.
Tên thợ săn không biết là bị sự thông minh hay là hành vi không sợ chết mà đâm đầu vào nơi nguy hiểm của cô làm cho kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn đó hắn thế nhưng lại không có động tĩnh. Mãi đến khi cô gỡ dây trói giải cứu thành công cho tên đồng đội kia thì đột nhiên một móng vuốt phóng tới, "choang" một tiếng đem tên kia vừa được cô giải cứu đánh cho nằm la liệt.
Sao cái tình huống này nó lại quen thuộc đến như vậy? Emily dừng lại bước chân, nghi hoặc mà nhìn chăm chăm hắn -- mặt nạ trắng dài hơn so với tỉ lệ khuôn mặt của một người bình thường, căn bản là không thấy rõ được khuôn mặt của hắn, nhưng trực giác nói cho cô biết rằng tên này là một tay sát nhân trẻ tuổi. Bàn tay trái của hắn không biết là dùng biện pháp gì mà hắn có thể gắn năm lưỡi dao sắc bén vào mỗi ngón tay, quấn chúng lại bằng những gạc băng, ẩn hiện đều có thể thấy được vết máu lộ ra.
Có lẽ là trùng hợp thôi. Cô thầm nghĩ, bỗng tầm mắt của cô dời xuống phần bụng của hắn-- tên gia hỏa kia, con mẹ nó, hắn là mặc đồ bó eo à?!
Cột chắc tên sống sót xấu số kia, hắn chuyển hướng sang Emily, nhưng lại không có truy đuổi tới chỗ cô, tựa hồ là hắn đang chờ Emily tự chui đầu vào bẫy.
Emily thầm suy tính trong lòng mà đi lên phía trước hai bước, thấy đối phương thờ ơ, lá gan của cô lớn hơn bước gần đến chỗ hồng quang của hắn, ngửa đầu, nhíu mày nhìn hắn đang dần ẩn thân vào trong không khí.
Vì để dễ bề hành động, Emily mỗi lần tham gia trận đấu đều búi gọn tóc chắc ra sau, lại đội lên chiếc mũ trắng. Cho nên thời điểm cô ngẩng mặt lên, cả khuôn mặt của cô đều hiện rõ trước mặt hắn -- ỷ vào việc mình đang ẩn thân cô không thấy được hắn đang làm gì, tên này liền duỗi bàn tay to lớn của mình ra để so sánh thử với khuôn mặt của cô: Hm, quả nhiên là rất nhỏ nhắn, bàn tay hắn đủ để bao trùm cả khuôn mặt cô.
Đương nhiên là hắn đưa bàn tay phải ra.
Emily tuy không nhìn ra được biểu cảm hiện giờ của hắn, nhưng cô từ xa đã thấy được báo hiệu của tên đồng bọn còn lại.
Tâm vừa động, Emily liền làm ra một cái biểu tình kinh ngạc, quả nhiên không khí trước mắt có chút di động, cô đoán là tên thợ săn đã xoay người ngó ra sau.
Cơ hội đã có, phải biết nắm giữ thời cơ! Cô chạy nhanh lại gần chiếc ghế tên lửa, đang muốn cởi ra chiếc dây thừng để cứu tên đồng đội. Đáng tiếc lúc này tên thợ săn cũng đã biết mình bị lừa, giơ móng vuốt vung lên, rõ ràng là hắn không hề quay đầu lại ngắm mục tiêu, thế mà đòn đánh vẫn rất chính xác mà trúng cô một phát rõ đau.
Rít một ngụm khí lạnh. Emily liền đổi phương hướng mà chạy trốn bỏ lại đồng đội đang ngồi trên ghế, dù gì có chạy tới cũng không kịp.
Thả bay thành công một tên sống sót, tên thợ săn không cần nghĩ ngợi mà chạy hướng ngược lại với Emily -- con mồi thú vị nhất, hẳn là nên chậm rãi thưởng thức chứ nhỉ?
Có lẽ tên đồng đội kia đối với thợ săn mới không có duyên số, chẳng bao lâu sau đã nghe được tiếng hệ thống thông báo đồng đội cuối cùng của cô đã bị bắt trói lên ghế. Sau cái lần liều mạng đi cứu trước đó của mình, cô cũng không liều mạng mà đi cứu thiếu suy nghĩ nữa -- đòn đánh lúc nãy, nếu không phải là cô động tác nhanh lẹ, rất có khả năng lúc nãy cô đã bị một đòn chí mạng.
Trong tình huống bình thường, kẻ sống sót phải chịu hai đòn đánh mới mất đi khả năng cử động, nhưng ở thời điểm kẻ sống sót đang tương tác với kẻ khác, ví dụ như cứu người, giải mật mã, nhảy cửa sổ, nhảy qua ván gỗ, thợ săn có thể liền một đòn đánh chí mạng mà hạ gục kẻ sống sót.
Chờ mãi chờ mãi đều không thấy thời cơ, Emily tiếc nuối mà quay đầu bỏ đi vị đồng đội với ánh mắt van nài cầu xin, không thể trách cô được, cô cảm thấy nếu mà bây giờ cô liều mạng đi cứu thì chỉ có thể là một ghế hai mộ.
Nhìn xem thông báo giao diện, Emily thiếu chút nữa hộc máu -- cái này đã trôi qua nửa ngày trời, thế nhưng vẫn còn hai máy vẫn chưa được giải mã!
Không có biện pháp nào khác, cô chỉ có thể đi tìm hầm -- trong trận đấu, chỉ cần giải được hai máy là sẽ có hầm xuất hiện, vị trí hầm thì mỗi lúc một khác. Vậy nên phải tham gia rất nhiều trận đấu, cô mới có thể ghi nhớ được vị trí của hầm. Emily có nhiều lần suy nghĩ đến nát óc cũng không biết cơ chế của hầm này là được tạo nên như thế nào.
Chỉ cần còn lại một kẻ sống sót, hầm sẽ mở ra, kẻ sống sót chỉ cần nhảy vào đó, đồng dạng cũng tính là chạy trốn thành công.
Emily vừa rồi tựa hồ là có đi ngang qua hầm, cô đang cố nhớ lại vị trí...... a, cô đương nhiên không phải là không nhớ vị trí, chỉ là vị trí của hầm lần này lại ở một khu vực trống, căn bản là không có ván hay cửa sổ nào để bảo đảm cô có thời gian câu dẫn thợ săn.
Bốn năm con quạ đen xuất hiện ở đỉnh đầu Emily, cô liền biết vị đồng đội kia cuối cùng đã "bay" về trời, mà cái đám quạ đen này, rất mau sẽ báo vị trí của cô cho tên thợ săn.
Emily có chút buồn bực, so với việc bị báo vị trí cho thợ săn, cô thật ra sợ đám quạ đen sẽ thả vài 'bãi thơm' lên đầu mình hơn.....
Chẳng bao lâu sau, cảm xúc bực bội đã được thay thế bằng niềm vui hân hoan khi cô đã kịp chạy tới hầm, đứng ở trước cửa hầm, rốt cuộc cũng yên tâm, nhưng cô không có lập tức rời đi. Emily nhón chân tia mắt nhìn chung quanh, nghĩ thầm: Tên kia là không có ý định tới hay là chưa tìm ra cô nhỉ?
Cơ hồ ý nghĩ vừa mới hiện lên, tiếng tim đập liền vang mỗi lúc một nhanh.
Nhìn thấy ánh hồng quang nhanh chóng tới gần, Emily vạn phần cảnh giác, một chân đã bước sẵn vào cửa hầm.
Cũng may, đối phương là ở khoảng cách ba mét là đã dừng lại.
Thật rất biết điều, Emily ở trong lòng khen ngợi hắn một tiếng, trên mặt tuy có vẻ hơi mệt mỏi nhưng vẫn không giấu được vẻ bỡn cợt: "Ngài chính là tên thợ săn mới tới được người người đồn là rất lợi hại?"
"Niềm vinh hạnh của tôi khi được gặp tiểu thư, tôi tên là Jack Đồ Tể." Hắn rất có phong độ mà đối với cô cúi người hành lễ trang trọng, thân hình to lớn dần ngẩng lên, "Em tất nhiên là cũng vượt qua sự mong đợi của tôi, thưa tiểu thư."
"Tôi đã ở trang viên này rất lâu..." Emily nghiêm túc mà giải thích, "Lâu đến nỗi chỉ cần nghe thấy tiếng động mà thợ săn phát ra đầu trận, liền biết trong trận đó thợ săn là ai. Ngài làm ta cảm thấy có chút khó làm quen."
"Ồ, là do tôi đường đột." Ánh mắt của hắn dừng lại ở vết máu trên người cô, hắn khẽ cười một tiếng, lười biếng nhưng lại mang thanh âm trầm thấp, mời gọi đến cực điểm, "Như vậy nếu tôi không có đoán sai, em chính là vị.... 'thiên sứ thánh thiện' Emily Dyer nhỉ?."
Nói đến mấy chữ "thiên sứ thánh thiện " này, Emily nhạy cảm mà từ giọng nói của hắn bắt được vài phần trào phúng. Cô cũng không giận, làm bộ làm tịch nắm hờ mép váy mà cúi chào đáp lễ, mười phần khiêu khích: "Thật vui khi cùng ngài làm quen, hy vọng chúng ta có thể ở chung trong hòa bình."
Nói xong, Emily nhanh như chớp mà chui vào hầm.
"Lạch cạch" một tiếng cửa hầm khép lại, trò chơi kết thúc.
Thiên sứ tiểu thư sao?
Jack thầm nghĩ mà cười.
Mon, 29/11/21, 17:06
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.