Chỉ một tiếng đồng hồ sau. Như chúng ta đã nhận xét khi nãy, khi nam chính của chúng ta đã dốc tâm trí vào một việc gì...
Và chúng ta đã đề cập hôm nay là Thứ Ba chưa nhỉ?
“Hả?” Phu Nhân Danbury nói the thé. “Cô nói không đủ to!”
Hyacinth để cho cuốn sách cô đang đọc đóng lại, ngón trỏ đặt vào trong để đánh dấu trang. “Tại sao,” cô tự hỏi thành tiếng, “mình cứ có cảm giác đã nghe thấy câu này rồi nhỉ?”
“Đúng là rồi,” Phu Nhân D tuyên bố. “Cô không bao giờ nói đủ to.”
“Buồn cười thật, mẹ cháu chưa bao giờ than phiền về chuyện đó.”
“Tai của mẹ cô không dày dạn tháng năm như tai ta,” Phu Nhân Danbury nói với một tiếng khịt mũi. “Và cây gậy của ta đâu rồi ấy nhỉ?”
Kể từ khi cô thấy Gareth hành động, Hyacinth đã cảm thấy bạo dạn hơn khi đụng độ với cây gậy của Phu Nhân Danbury. “Cháu đã giấu nó rồi,” cô nói với một nụ cười quỷ sứ.
Phu Nhân Danbury giật người ra sau. “Hyacinth Bridgerton, đồ mèo láu cá.”
“Mèo?”
“Ta không thích chó,” Phu Nhân D nói với một cái vẫy tay cho qua. “Cáo cũng vậy.”
Hyacinth quyết định xem đó là một lời tán dương - luôn luôn là phản ứng tốt nhất khi Phu Nhân Danbury nói những câu chẳng rõ nghĩa - và cô quay lại với Cô Butterworth và Nam Tước Điên Loạn, chương mười bảy. “Để xem nào,” cô thì thầm, “chúng ta đang ở...”
“Cô đã giấu nó ở đâu?”
“Nó sẽ không còn bị giấu nếu cháu nói với bà, phải không nào?” Hyacinth nói, thậm chí còn không nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/its-in-his-kiss/95136/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.