Tia sáng vừa lóe lên, tất cả mọi người đều trở lại trong không gian.
Ân Duyệt theo bản năng xông lên phía trước, nhấn vào phím khôi phục trên máy tính, tia sáng xanh vừa lóe lên, tất cả những vết thương trên người mọi người đều phục hồi hoàn toàn trong chớp nhoáng.
Tần Lê Ca lười biếng vươn vai, như thường lệ nói: "Được rồi, về nghỉ ngơi trước..."
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên có một người lao tới trước mặt, Tần Lê Ca ngẩn người một chút, nhưng cũng không né tránh.
Ân Duyệt cứ như vậy ngã vào lòng của Tần Lê Ca, cô bé nắm lấy áo của Tần Lê Ca, vừa mới nói được một chữ, đã không nhịn được khóc òa lên: "Huhu... Anh Tần..."
Tần Lê Ca bất đắc dĩ cười, vỗ vỗ lưng cô bé: "Ngoan, chẳng phải tôi đã về rồi sao."
Ân Duyệt nghẹn ngào gật đầu, nhưng người thì vẫn dựa vào lòng Tần Lê Ca không chịu đứng dậy.
Tần Lê Ca cúi đầu nhìn, cảm thấy chiếc áo trước ngực gần như bị ướt đẫm, khẽ thở dài một hơi.
Hắn chẳng qua là rời đi một lúc mà thôi, sao Ân Duyệt lại khóc thành như vậy rồi, nếu như chết ở những thế giới trước, hắn sợ hắn đã chìm trong biển nước mắt của Ân Duyệt rồi.
"Được rồi, đừng khóc nữa. " Nghe thấy Ân Duyệt khóc đến khàn giọng, hắn bất đắc dĩ giơ tay, nâng mặt của Ân Duyệt lên.
Đôi mắt cô bé đỏ hoe và sưng tấy vì khóc, mặt đầy vệt nước mắt chưa khô, Tần Lê Ca giơ tay lên lau nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/iq-cao-ra-thi-toi-chi-co-hai-ban-tay-trang/3542831/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.