Chương trước
Chương sau
Người đó chậm rãi bước đến, Ba Rô ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn.

Cô bé ở lâu đài Poker, từ khi sinh ra đã quen nhìn đám anh chị em xinh đẹp trong lâu đài, có cả Nữ Hoàng Cơ kiều diễm.

Dù vậy, khi nhìn thấy người này, cô bé vẫn không nhịn được mà thốt lên...

"Anh trai, anh đẹp thật á!"

"Em gái, em cũng đẹp." Người đàn ông ngồi xổm trước mặt cô bé, nhẹ nhàng xoa đầu em.

Ba Rô thẹn thùng cười, nhìn vào đôi mắt màu xanh lá đậm của hắn.

Đôi mắt của người này cũng đẹp, nhưng có lẽ màu xanh biếc sẽ càng hợp hơn với đôi mắt ấy.

"Ba Rô." Chín Cơ nằm trên mặt đất, gian nan nói: "Đừng, tin... Con người..."

"Chín Cơ, là anh ấy đã cứu bọn mình." Ba Rô quay đầu lại nhìn cô bé: "Con người vong ơn bội nghĩa, chúng ta không thể giống bọn họ được!"

"Vậy nên lúc nãy em mới nói với mấy người đó là Lục Thiệu Vũ ở bên kia sao?" Người đàn ông hỏi.

"Đúng vậy, hơn nữa đám người đó thật sự rất đáng ghét, em tuyệt đối không để họ được như ý." Ba Rô thè lưỡi: "Huống chi, anh trai tên Lục Thiệu Vũ kia là người tốt, anh ấy tha cho em hai lần!"

Người đàn ông khẽ cười: "Anh ấy đúng là người tốt."

"Ấy? Anh trai biết anh ấy sao?" Ba Rô tò mò hỏi.

"Biết chứ, nhưng trước tiên nên trị thương cho anh chị em của em trước đi đã."

Thuốc cầm máu được đưa đến tay Ba Rô, cô bé gật đầu.

Bên kia, Lục Thiệu Vũ đi trên hành lang tầng bốn, lại cúi đầu nhìn đồng hồ lần nữa.

Bảng xếp hạng điểm:

1 - Lục Thiệu Vũ, thuộc: đội S, điểm: 8 điểm, vị trí hiện tại: đại sảnh tầng bốn.

2 - Hồng Dĩnh, thuộc: đội Z, điểm: 5 điểm, vị trí hiện tại: đại sảnh tầng bốn.

3 - Tống Thành, thuộc: đội Z, điểm: 3 điểm, vị trí hiện tại: hành lang tầng hai.

4 - Ngô Nguyên, thuộc: đội Q, điểm: 3 điểm, vị trí hiện tại: WC nữ tầng ba.

5 - Minh Hương, thuộc: đội L, điểm: 2 điểm, vị trí hiện tại: tầng một, phòng của Năm Bích.

Y nhìn đội Z mới đó đã có hai người nằm trên bảng xếp hạng, hơi nhíu mày.

Tần Lê Ca từng nói đội Z có năm người chơi lâu năm, trước đó bọn họ chưa từng phải vào bài thi không gian, hiện giờ một lúc lại có hai người vào.

Lục Thiệu Vũ nhìn vị trí hiện tại của Hồng Dĩnh một lát rồi buông tay xuống, tiếp tục tiến về phía trước.

"Xoay dây hoa bay phấp phới, vòng quanh ngón tay rồi thắt nút, giữ chặt dây, vẽ thành hình, xoắn thành nhiều hình dạng thật buồn cười!"

Một giọng trẻ con đột nhiên vang lên, Lục Thiệu Vũ dừng chân, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

"Ngươi lật một cái chân gà lớn, ta lật từng sợi mì, ngươi lật một lưới cá lớn, ta lật một bồn tắm..."

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bỗng nhiên truyền đến từ bên cạnh, Lục Thiệu Vũ nheo mắt, theo bản năng lao về phía trước.

Xoẹt –

Sợi tơ trong suốt giữa không trung thoáng xuất hiện, hai cô bé ăn mặc giống nhau đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn y, trên đầu đội mũ trái tim đỏ.

"Ngươi tung dù, ta lật kéo và bình hoa..."

Theo tiếng ca của hai cô bé phát ra, hai cô bé đồng thời giơ tay lên, sợi tơ thật dài lại đánh tới hướng của Lục Thiệu Vũ lần nữa.

Sợi tơ cực dài kia, kéo dài từ trong tay cả hai đến sâu trong hành lang, với nhãn lực của Lục Thiệu Vũ cũng chỉ có thể thấy bóng mờ.

Y nghiêng người tránh sợi tơ thứ nhất, sợi tơ thứ hai thoáng hiện lên dưới ánh đèn, đồng tử y co rụt lại, chưa kịp phản ứng thì sợi tơ kia đã cắt tới trước mặt y.

Y không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể dùng tay bảo vệ bộ phận trọng yếu, máu đỏ tươi nhanh chóng vấy ra, da tay Lục Thiệu Vũ gần như bị lột xuống hết.

"Lật qua lật lại, xoay xoay dây, thử độ khéo léo của đôi tay chúng mình..."

Chất giọng trẻ con ngây thơ non nớt, nhưng lại tựa ác ma thầm thì, hai cô bé đáng yêu che miệng cười, nhanh chóng ném sợi tơ ra.

Lục Thiệu Vũ lui về phía sau mấy bước, tay phải nhanh chóng lôi bom từ nhẫn không gian ra, ném vội về phía hai cô bé.

Cùng lúc đó, y chợt thấy cánh tay phải lạnh lẽo, cảm giác đau nhức truyền đến từ cánh tay phải của y.

Ầm!

Ánh lửa bùng lên, hai cô bé chật vật lùi lại vài bước, để lộ làn da phủ đầy những vết thương lớn nhỏ khác nhau, cả hai chỉ ngơ ngác nhìn cánh tay của mình, không nói lời nào.

Thừa dịp cả hai không để ý, Lục Thiệu Vũ tiến lên, hóa thành người sói, một tay tóm hai cô bé lên.

Cô bé bên trái ngẩng đầu, mặt không cảm xúc nhìn y: "Anh làm hỏng tơ của bọn em rồi..."

Cô bé bên phải ngẩng đầu, mặt cũng không chút cảm xúc: "Bảo vật mà bọn em trân trọng nhất..."

Biểu cảm của hai cô bé rất kỳ quái, ánh mặt cũng vô cùng quỷ dị, Lục Thiệu Vũ nheo mắt, ném mạnh cả hai xuống đất.

Cả hai cô bé đều không phản kháng, thân thể bị quật mạnh xuống đất, máu tươi lập tức tràn ra khỏi thân thể.

Cả hai nằm trên đất, không chút tiếng động, Lục Thiệu Vũ tiến về phía trước, đang định lấy trái tim đỏ của bọn họ, bỗng nhiên y có cảm giác như nguy hiểm đang ập đến.

Chưa kịp nghĩ xem có chỗ nào không đúng, cả người y đã vội lui về sau.

Ngay trong nháy mắt mày, cơ thể của hai cô bé trước mặt đột nhiên nổ tung.

Ầm!

Vụ nổ đẩy Lục Thiệu Vũ ra xa vài thước, y bị nổ đến độ cả người đều là máu, đầu óc cũng trống rỗng, phải qua vài giây mới bình tĩnh lại.

May mà y đã sớm biến thành người sói, nếu không bây giờ e là y đã bị phân thành ngàn mảnh nhỏ.

Lục Thiệu Vũ quỳ rạp trên mặt đất, khó khăn cử động ngón tay, bò lên một chút...

"Ể? Chẳng phải là đội trưởng đội S đây sao?"

Một giọng nữ vang lên trước mặt.

Lục Thiệu Vũ ngẩng đầu, thấy một cô nàng tóc đỏ đang đứng trước mặt tò mò nhìn y.

Y cảnh giác chống đỡ thân thể, nhanh chóng đứng lên.

"Wa, bị thương thế này mà vẫn có thể phản ứng nhanh như vậy, đúng là rất lợi hại nha." Cô nàng tóc đỏ cười nói: "Không hổ là đội trưởng đội S"

"Cô là ai?" Lục Thiệu Vũ hỏi.

"Tôi á? Tôi là Hồng Dĩnh, là người đứng thứ hai trên bảng xếp hạng kia... A, bây giờ là người đứng thứ ba." Cô nàng tóc đỏ nhìn đồng hồ "Tên nhóc Tống Thành kia chẳng biết kính lão đắc thọ chút nào cả."

Người đứng thứ hai trên bảng xếp hạng kia là... Chính là người chơi lâu năm nhất của đội Z.

Trên người Hồng Dĩnh chẳng có vết thương nào, Lục Thiệu Vũ lại vừa trải qua một trận chiến ác liệt, nếu bây giờ Hồng Dĩnh ra tay với y, y gần như không thể thắng được.

Hồng Dĩnh để ý thấy vẻ mặt ngưng trọng của y, cười nói: "Cậu yên tâm đi, tôi không có hứng thú xuống tay với một kẻ bị thương."

Lục Thiệu Vũ cũng không tin tưởng lời nói của cô, bàn tay của y vẫn luôn đặt trên nhẫn không gian, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

"Đừng không tin tôi mà." Hồng Dĩnh trưng ra vẻ mặt vô tội: "Tôi không có hứng thú với cậu, nói thật nhé, tôi có chút hứng thú với cái người kia trong đội của cậu... Tần Lê Ca ấy."

Ánh mắt của Lục Thiệu Vũ chợt trở nên hung ác, y lạnh lùng trừng mắt nhìn Hồng Dĩnh: "Cô muốn làm gì?"

"Chẳng muốn làm gì cả, chỉ là cậu ta lớn lên đẹp trai như thế, nên tôi có hứng thú thôi." Hồng Dĩnh nhìn y bằng ánh mắt kỳ lạ: "Cậu làm gì vậy, tôi còn chưa nói mình định làm gì với cậu ta kia mà, cậu lại hốt hoảng như vậy... Chẳng lẽ hai người là một đôi?"

Lục Thiệu Vũ sửng sốt một chút: "... Tôi là đàn ông."

Hồng Dĩnh cũng đơ, cô và y mặt đối mặt nhìn nhau một lúc lâu, không nhịn được bật cười.

"Đàn ông với đàn ông thì sao? Nữ với nữ cũng có thể yêu nhau mà, Tiểu Ngữ của tôi hiện giờ còn đang ở trường thi chờ tôi đó."

Lục Thiệu Vũ: "... Đồng giới thì sao yêu nhau được?"

Nếu Tần Lê Ca có ở đây, hắn đã có thể nhìn ra những mê mang khó hiểu tràn ngập đáy mắt Lục Thiệu Vũ, tiếc là giờ hắn không ở đây, Lục Thiệu Vũ có ngơ ngốc kiểu gì cũng chẳng ai nhìn ra được.

"Sao mà lại không được chứ? Tôi còn muốn hỏi, bọn họ khác giới thì yêu nhau kiểu gì đây." Hồng Dĩnh bĩu bĩu môi, lại liếc qua đồng hồ: "Được rồi, nói chuyện phiếm với cậu mà tôi đã tụt xuống hạng bốn rồi, chạy đi lấy điểm đây."

Nói xong, cô nàng bước qua người Lục Thiệu Vũ, đi thẳng không thèm quay đầu nhìn lại.

Lục Thiệu Vũ đứng chôn chân tại chỗ, rơi vào trầm tư.

Đàn ông với đàn ông cũng có thể yêu nhau sao...

Suy nghĩ của y không khỏi bay ngược về nhiều năm trước, lúc y đi đến sân bay giúp Tần Lê Ca xuống máy bay.

Lúc ấy, fans của Tần Lê Ca gần như bao vây hết sân bay, y bước chậm, chậm chạp không đi đến sảnh chờ.

Y vốn cao lớn, có thể thấy rõ Tần Lê Ca đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang đi ra, fans của hắn điên cuồng nhào qua như thủy triều.

Có một người đàn ông chạy đến cạnh Tần Lê Ca đầu tiên, đôi mắt anh ta tỏa sáng, hai tay siết chặt tay Tần Lê Ca, gào to: "Tần Lê Ca, tôi thích cậu!"

Các fan khác đều cho rằng anh ta nói đùa, nhưng bản thân anh ta lại rất nghiêm túc nhìn Tần Lê Ca, thâm tình nói: "Tôi đã xem hết tất cả các bộ phim của cậu kể từ khi cậu mới bước vào nghề, nếu cậu đồng ý, chỉ cần gật đầu một cái thôi, tất cả những gì tôi có đều sẽ thuộc về cậu hết."

Thấy anh ta mặc tây trang hàng hiệu, các fans khác nghe được câu nói của anh ta đều ngây người, quần chúng hóng hớt cũng bị dọa đến đơ người.

Tần Lê Ca lại rất bình tĩnh, hắn nhìn anh ta, đôi mắt hơi nheo lại, tựa như cười nhẹ.

Anh ta ngơ ngác nhìn hắn, Tần Lê Ca thừa dịp anh ta ngẩn người thì vội rút tay về, bảo vệ vội vàng chạy lên, kéo anh ta ra ngoài.

Lúc đó Lục Thiệu Vũ nghe anh ta nói không sót chữ nào, nhưng vì vội chạy đến bên cạnh Tần Lê Ca, y cũng chẳng nghĩ nhiều.

Đề phòng mọi người bạo loạn đụng trúng Tần Lê Ca, y lạnh mặt che chở Tần Lê Ca suốt cả đường đi ra đại sảnh, chỉ là khi đó, ánh mắt của fans Tần Lê Ca nhìn y có chút kỳ quái...

Vậy nên, lúc đó người đàn ông nọ quả thật đã tỏ tình với Tần Lê Ca, mà fans luôn nhìn y bằng ánh mắt kỳ quái là vì...

Tất cả những chi tiết đều hiện lên trong đầu, y nhớ sau đó Tần Lê Ca có lấy ra cuốn tạp chí giải trí, chỉ vào mục tin tức: "Tần Lê Ca và người anh em bí ẩn có hành động thân mật" rồi nhướng mày nhìn y.

Lúc ấy Lục Thiệu Vũ không cho là đúng, tựa như thuận miệng nói một câu: "Nhàm chán."

Hóa ra là y vẫn luôn bỏ lỡ cơ hội mở ra thế giới mới, mà Tần Lê Ca cũng không hề nhắc lại chuyện này.

Lục Thiệu Vũ nhẹ nhàng hít vào một hơi, hóa giải kỹ năng, lập tức trở về hình thái bình thường.

Y lấy thuốc cầm máu ra khỏi nhẫn không gian, dùng gần hết nửa bình mới cầm được máu.

Hai cô bé cơ đỏ đã lựa chọn tự bạo, trái tim đỏ trên người có lẽ cũng vỡ rồi, Lục Thiệu Vũ suy nghĩ, tiếp tục tiến về phía trước.

Y rời đi chưa được bao lâu, một đám người đã xuất hiện ở sau y, tên mắt híp cầm đầu không kiên nhẫn nhìn khắp bốn phía: "Người đâu? Trốn nhanh thật đấy."

"Chắc chắn là cậu ta đang trốn, dù sao cũng là kẻ đứng nhất, mọi người đều muốn cướp điểm của cậu ta mà." Cô nàng tóc xoăn cười dịu dàng.

"Tại sao chúng ta phải vội tìm cậu ta như vậy? Hiện tại chẳng phải điểm của cậu ta rất thấp sao, sao không chờ đến lúc cậu ta mệt mỏi, chúng ta có thể cướp được nhiều trái tim đỏ hơn mà..." Trần Kế nhỏ giọng nói.

"Cậu thì biết cài gì, lúc trước cậu ta đánh nhau với Ba Rô lâu như vậy, bây giờ chắc chắn là đang trọng thương, số lượng đạo cụ lại không thay đổi quá nhiều, có thể khẳng định giờ này cậu ta đang chạy trốn." Tên mắt híp trừng Trần Kế một cái.

Trần Kế bị nhìn như vậy, sợ hãi rụt vai, không nói chuyện nữa.

"Nếu còn chần chừ nữa, chờ tới lúc bị người khác cướp rồi thì phiền lắm." Cô nàng tóc xoăn nhìn sợi chỉ đỏ rực trên tay, cong môi: "Đi thôi, tiếp tục lục soát ở phía trước."

Ba người đuổi theo hướng Lục Thiệu Vũ đang đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.