🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Thúy

Beta: Kỳ Anh

***

Chương 19: Không cần sợ hang tối, cứ vào đi.

"Kết thúc... Rồi sao?"

Ân Duyệt đứng trong không gian sửng sốt vài giây, rồi vội lao tới máy tính nhấn nút chữa trị.

Trên người bọn họ lóe lên một luồng ánh sáng xanh nhạt rồi biến mất, Tần Lê Ca dựa vào tường buồn cười nhìn cô bé: "Không có ai bị thương, nhóc gấp cái gì?"

Trần Chấn Quân cúi đầu nhìn, thấy vết sẹo vô tình bị trầy xước trên tay đã lành: "... Ừm, vẫn có người bị thương."

Diệp Tĩnh Nhã chán ghét liếc ông ta một cái: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, ông vẫn cần phải chữa trị tiếp à?"

Vẻ mặt Trần Chấn Quân bất đắc dĩ, đang định nói thì một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên từ bên cạnh ông ta.

"Mẹ kiếp! Cái gì thế này!"

Tất cả mọi người đều bị hoảng sợ, Trần Chấn Quân sặc nước miếng, chật vật ho khan: "Cậu, cậu..."

Vẻ mặt Lý Vĩ vô tội, nói: "Sao vậy? Tôi chỉ ngạc nhiên một chút thôi mà?"

Đúng là vậy, nhưng vấn đề là không ai nhận ra cậu ở đây.

Bản thân Tần Lê Ca cũng quên mất việc này, hắn quay đầu lại nhìn Lý Vĩ, lại nhìn Thích Linh đang im lặng đứng bên cạnh.

Lý Vĩ hưng phấn đi đến trước máy tính: "Thì ra lời mấy người nói là thật! Vậy tôi có thể làm gì đây? Có trừng phạt nhất định phải có khen thưởng, qua cửa thành công thì có thể nhận được phần thưởng gì?"

Từ lâu Tần Lê Ca đã quen với mười ngàn câu hỏi tại sao của người mới, hắn chỉ đơn giản giải thích lại quy tắc ở đây và yêu cầu hai người mới nhập thông tin vào máy tính.

Như thường lệ, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi và ngày mai mới tính tiếp, nhưng lần này Tần Lê Ca rời đi rất muộn, mọi người đã trở về phòng nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.

Thích Linh cũng không rời đi, cô đứng tại chỗ trung tâm mua sắm của hệ thống, không ngước đầu lên: "Cậu muốn nói gì với tôi?"

"Trước kia tôi rất có hứng thú với máy truyền tin." Tần Lê Ca nói: "Cô là nhân tài trong việc nghiên cứu khoa học à?"

Thích Linh cười khẩy một tiếng, nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao tôi phải nói cho cậu biết?"

Nhìn vẻ mặt của Thích Linh, xem ra cô đã đại khái hiểu được giá trị của bản thân, Tần Lê Ca nói: "Xem ra cô có thể tận dụng vật liệu trong trung tâm mua sắm của hệ thống. Vậy nói thẳng đi, cái giá phải trả để cô làm việc là bao nhiêu?"

Thích Linh không vui liếc hắn một cái: "... Đó không phải là làm việc, đó là khả năng ghi nhớ. Nếu cậu đã hỏi, tôi sẽ nói cho cậu."

"Trung tâm mua sắm của hệ thống có rất nhiều vật liệu mà thế giới thực không có, điều đó có nghĩa là tôi có thể chế tạo nhiều thứ hơn cậu nghĩ. Máy truyền tin chỉ là một trong số đó. Những thứ khác ví dụ như... Súng laser. Thứ này hình như trong trung tâm thương mại của hệ thống được bán với giá 3000 điểm, nếu là tôi làm thì..." Cô hơi cong môi: "Chỉ 1500 điểm, có phải rất hời không?"

"Nghe thì đúng là rất hời." Tần Lê Ca cảm thán một câu, sau đó hỏi cô: "Cô Thích, cô muốn thù lao là gì?"

Thích Linh nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thờ ơ của Tần Lê Ca, nói từng chữ một: "Tất cả điểm vật liệu sẽ do các cậu trả."

Không ngờ Tần Lê Ca lại nhanh chóng đồng ý: "Đương nhiên."

Thích Linh tiếp tục nói: "Thăng cấp và kỹ năng cần có điểm, các cậu cũng phải trả một nửa."

Tần Lê Ca nhanh chóng từ chối: "Không được."

Thích Linh cau mày: "Cậu không sợ tôi không cung cấp bất cứ sản phẩm gì cho các cậu sao? Cậu nên hiểu điều này quan trọng như thế nào đối với một đội ngũ chứ."

Tần Lê Ca lại cười: "Cô Thích, cô phải hiểu rõ quyền chủ động đang nằm trong tay ai."

Thích Linh ngây người một lát.

"Cô có kỹ năng đặc biệt, đối với tôi đúng là rất quan trọng, nhưng cô đừng quên..." Tần Lê Ca nhướng mày, đưa tay về phía cô.

Thích Linh lập tức muốn chạy trốn, nhưng động tác của bàn tay đó lại nhanh hơn, giữ chặt lấy vai cô, mạnh mẽ cố định cô tại chỗ.

"Hiện tại trong trò chơi kinh dị này, cô chỉ có thể dựa vào chúng tôi." Tần Lê Ca nói: "Không có điểm, không có sức mạnh vũ lực, cô nghĩ mình còn có thể sống sót ở thế giới sau không?"

Thích Linh không nói gì, giãy giụa muốn lui về phía sau, Tần Lê Ca thuận theo buông tay ra, nhìn cô liên tục lùi lại mấy bước.

Sắc mặt Thích Linh rất khó coi, Tần Lê Ca đổi chủ đề nói: "Chúng tôi không có khả năng trả một nửa số điểm thăng cấp và kỹ năng, nhưng số điểm cô cần để đổi kỹ năng trong lần đầu tiên, chúng tôi sẽ trả giúp cô."

Những lời Thích Linh đang định nói đều bị chặn lại, cô không khỏi trừng mắt nhìn hắn: "Cậu..."

"Cố lên, tương lai của đội chúng tôi đều trông cậy vào cô." Tần Lê Ca tiến lên vài bước vỗ vai cô: "Tôi xem trọng cô."

Nói xong liền rời đi, Thích Linh đứng đó nhìn theo bóng lưng hắn, nghiến răng nghiến lợi: "..." Mẹ nó thật sự gặp quỷ rồi.

Ngày hôm sau chính là thời gian cường hóa thân thể, lần này nhiệm vụ cho bọn họ 3000 điểm, bọn họ lập tức trở nên dư dả, kỹ năng trong tay đều có thể thăng cấp một lần.

Người chơi cũ đều nóng lòng muốn thử, Tần Lê Ca nhìn bọn họ một cái, giải thích ngắn gọn kết quả thảo luận ngày hôm qua với Thích Linh.

Nhóm người chơi cũ về cơ bản đều tin lời Tần Lê Ca nói, không cần tốn nhiều công sức cũng có thể chấp nhận sự thật một số điểm sẽ bị cho đi.

Người mới Lý Vĩ lại vô cùng không hài lòng: "Dựa vào đâu? Nếu bây giờ cô ấy đã cùng đội với chúng ta, vậy cung cấp những thứ này cho chúng ta không phải là việc nên làm à?"

Trần Chấn Quân cười khẩy: "Việc cô ấy nên làm? Được thôi, vậy chúng tôi hẳn là nên bảo vệ nhà nghiên cứu khoa học, vậy cậu thì sao? Chúng tôi có lý do gì phải bảo vệ cậu?"

Lý Vĩ bị chặn họng không nói được lời nào, tức giận ngậm miệng lại.

Thích Linh đến muộn, mắt cô có quầng thâm, đôi mắt đỏ hoe, hình như đã thức cả đêm.

Tần Lê Ca đợi cô ngồi xuống trước mặt mới hỏi: "Đã tính xong giá của một máy truyền tin chưa?"

"Một cái giá năm mươi điểm." Thích Linh mệt mỏi cúi đầu, lấy từ trong túi ra năm chiếc máy truyền tin hình dáng tai nghe: "Cầm đi."

Tần Lê Ca cầm máy truyền tin lên kiểm tra một chút, không chút keo kiệt khen ngợi: "Rất tốt, đây chính là thứ chúng tôi cần."

Thích Linh yếu ớt liếc hắn một cái, lấy bốn cái còn lại đưa cho những người khác.

Tần Lê Ca dứt khoát chuyển toàn bộ điểm vật chất của máy truyền tin cho Thích Linh, nói: "Về phần kỹ năng, tôi đề nghị cô đổi lấy sức mạnh chuyên chú, 3000 điểm, chúng tôi sẽ giúp cô thanh toán theo thỏa thuận."

Thích Linh bấm vào trung tâm mua sắm của hệ thống, nhìn lướt qua, cảm thấy không có gì sai, lập tức đổi kỹ năng tại chỗ.

Tần Lê Ca quay đầu lại đề nghị Lý Vĩ đổi một kỹ thuật dùng đao trị giá 2000 điểm, sau khi tất cả người mới đã đổi kỹ năng xong, hắn lại yêu cầu những người chơi cũ ngoại trừ Ân Duyệt thăng cấp kỹ năng trước.

Kỹ năng và vật liệu của Thích Linh tạm thời sẽ do hắn trả, dù sao lần thăng cấp kỹ năng tiếp theo của hắn còn thiếu tận 10.000 điểm, vậy nên chỉ có thể đợi tới nhiệm vụ tiếp theo.

Chờ mọi thứ đã chuẩn bị xong, Tần Lê Ca đứng dậy, dẫn một nhóm người đi đến phần sâu nhất của hành lang, đồng thời mở cửa phòng truyền tống.

Bọn họ nắm tay nhau bước vào một thế giới hoàn toàn trắng xóa, sau khi ánh sáng biến mất, họ đã ở trong một hang động tối tăm.

Ân Duyệt vươn tay, dùng ánh sáng vàng chiếu sáng hang động tối tăm, Trần Chấn Quân tò mò nhìn cô bé: "Năng lực của nhóc thật sự rất tiện lợi."

Ân Duyệt gãi gãi má, ngượng ngùng cười, lỗ tai Tần Lê Ca giật giật, cau mày nói: "Im lặng."

Trong bóng tối, tiếng sột soạt không ngừng vang lên, những âm thanh đó ngày càng gần bọn họ...

Tần Lê Ca nói: "Chúng ta đi."

Còn chưa nói xong, một tấm lưới đen đột nhiên lao về phía bọn họ, nếu nhìn kỹ có thể thấy tấm lưới đen đó thật ra được tạo thành từ một đám côn trùng màu đen có cánh, khiến người ta tê dại cả da đầu.

Diệp Tĩnh Nhã hít vào một hơi, sau đó nhắm mắt dùng sức hét chói tai: "Aaaaa!"

Đoàng đoàng đoàng đoàng!

"Mẹ kiếp!" Lý Vĩ vội vàng lui về phía sau: "Cô, cô bình tĩnh! Đừng có bắn loạn!"

"Aaaa thật ghê tởm!" Diệp Tĩnh Nhã hoàn toàn không để lời nói đó vào tai: "Mau đuổi bọn chúng đi đi!"

Ân Duyệt suýt bị đạn lạc bắn trúng, vội vàng lùi lại vài bước: "Chị Diệp, chị bình tĩnh một chút!"

Những viên đạn lạc đó bắn vào lưới đen, khiến lũ côn trùng đen náo loạn bỏ chạy khắp nơi, Tần Lê Ca bước nhanh về phía trước khống chế Diệp Tĩnh Nhã đang điên cuồng nổ súng, hét lên: "Ân Duyệt! Phòng hộ!"

Ân Duyệt vừa trốn tránh lũ côn trùng vừa vội vàng làm theo, tấm khiên bảo vệ màu vàng nhanh chóng mở ra, bao bọc nhóm người bọn họ bên trong.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Trần Chấn Quân nhìn đám côn trùng đen bên ngoài đang không ngừng đâm vào nơi này, nghẹn họng nhìn không chớp mắt: "Vậy thì sao mà đánh? Hơn nữa không phải tôi bị ảo giác chứ, hình như chúng nhiều hơn rồi?"

Tần Lê Ca cau mày: "Không phải ảo giác, đúng là càng ngày càng nhiều."

Theo thời gian trôi, côn trùng đâm vào tấm chắn bảo vệ ngày càng nhiều, sắc mặt Ân Duyệt tái nhợt, cô bé nhỏ giọng nói: "Anh Tần, em chỉ có thể kiên trì thêm nửa phút nữa thôi."

Tần Lê Ca không lên tiếng, hắn chờ một lát, sau đó nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

Hệ thống: "Mục tiêu nhiệm vụ: Giết chết một ngàn con côn trùng, người tham gia nhận được 2000 điểm khen thưởng."

Có vẻ như đám côn trùng này là vòng bắt buộc phải qua rồi.

Nhìn thấy lưới côn trùng bên ngoài ngày càng lớn, nếu tiếp tục chờ, sợ là lúc ra ngoài bọn họ thậm chí không còn chỗ để né tránh, chỉ có thể dùng mặt đón tiếp đám côn trùng này.

Tần Lê Ca không do dự: "Chuẩn bị sẵn sàng, vận dụng kỹ năng của mọi người tấn công."

"Tấn công?" Lý Vĩ không thể tin hỏi: "Nhiều côn trùng như vậy, sao có thể tấn công được? Có khi nào vừa bước chân ra đã bị lột sạch da rồi không?"

"Những con côn trùng này số lượng tuy nhiều, nhưng lực sát thương lại không lớn." Tần Lê Ca chỉ vào vết thương vừa bị cắn trên mặt Diệp Tĩnh Nhã, hiện tại đã cầm máu: "Nếu để chúng kéo đến thêm nữa, chúng ta mới thật sự sẽ bị thương tích đầy mình."

Hai tay Ân Duyệt bắt đầu không chịu nổi run lên, Trần Chấn Quân liếc mắt một cái, tay cầm cái chùy: "Được thôi, tôi đã kiềm nén ở một thế giới rồi, lần này nhất định phải làm một trận lớn!"

Thích Linh cũng không nói một lời, siết chặt súng. Diệp Tĩnh Nhã nhìn Ân Duyệt, cố nén nỗi sợ hãi mà tiến về phía trước vài bước.

Nhìn thấy bộ dáng của bọn họ, Lý Vĩ hoảng sợ lùi lại: "Mấy, mấy người điên rồi sao? Tôi sẽ không điên cùng các người. Cho tôi trở lại không gian. Tôi muốn... Aaaaa!"

Lá chắn bảo vệ cuối cùng đã hoàn toàn biến mất, Trần Chấn Quân cầm cái chùy lao ra trước tiên, hung ác vung mạnh một cái: "Chết hết đi."

Diệp Tĩnh Nhã cũng chạy ra bắn súng như điên, Tần Lê Ca từ từ nhắm mắt lại, giải phóng sức mạnh tâm trí trong cơ thể.

Một luồng ánh sáng bạc nhàn nhạt lóe lên trên mỗi người bọn họ, đám côn trùng điên cuồng kia đụng trúng lớp bảo vệ ánh sáng bạc, lần lượt rớt xuống đất, Tần Lê Ca nghiến chặt răng, nửa quỳ trên mặt đất.

Có vẻ hơi miễn cưỡng rồi, cùng lúc sử dụng lớp phòng hộ cho năm người tiêu hao nhiều sức hơn hắn nghĩ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.