Ân Duyệt hỏi: "Chị Diệp, chị ổn chứ?"
Diệp Tĩnh Nhã run rẩy một lúc, ngơ ngác quay đầu nhìn Ân Duyệt một cái, nói: "... Cảm ơn em, chị không sao."
Ân Duyệt luôn cảm thấy sắc mặt của cô rất tệ, cô bé do dự vươn tay, nhẹ nhàng nắm tay Diệp Tĩnh Nhã.
"Chị Diệp, chị có muốn cùng nhau tâm sự không?"
Lúc khổ sở có người cùng tâm sự, hẳn là sẽ khá hơn rất nhiều phải không?
Ân Duyệt nghĩ như vậy, nhưng cô bé không ngờ tới, Diệp Tĩnh Nhã sau khi nghe xong, cả người bỗng nhiên kích động: "Ý em là gì!"
Ân Duyệt bị cô dọa sợ: "Sao, sao vậy, em nói sai gì sao?"
Diệp Tĩnh Nhã nói: "Em đang thương hại chị sao? Em cho rằng chị không bằng em? Em cho rằng chị vô dụng à?"
"... A? Chị Diệp, em không có ý đó." Vẻ mặt Ân Duyệt bối rối: "Cái này... Em vừa tới thế giới này, em cũng cảm thấy rất hoảng loạn và bất lực. Có lẽ, nếu chúng ta tâm sự thì có thể giải tỏa căng thẳng một chút?"
"Chị không cần!" Diệp Tĩnh Nhã hét lớn đến mức vỡ giọng: "Em muốn tâm sự thì tìm bọn họ mà nói!"
Diệp Tĩnh Nhã nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn cô bé, xoay người trở về phòng.
Ân Duyệt đứng đó, ngơ ngác nhìn bóng lưng Diệp Tĩnh Nhã.
...Không muốn tâm sự thì không tâm sự, có cần tức giận như vậy không?
—
Tần Lê Ca đau đầu cả đêm,liền ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau.
Hắn chậm rãi tắm rửa xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/iq-cao-ra-thi-toi-chi-co-hai-ban-tay-trang/3322356/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.