“ Tạm biệt, tạm biệt ” Đám người Hạ và Phác tiên ông đối Khuynh Ảnh chào tạm biệt, cả đám đều là bộ dạng chảy lệ ròng ròng.
Khuynh Ảnh nghiêng đầu, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên hắn lộ ra một nụ cười thực ấm áp, khuôn mặt kia vốn đã tinh xảo, nay cười rộ lên lại thêm xinh đẹp. (yêu bé ghê)
Mọi người đều bị mê hoặc tâm thần, ngơ ngác mà nhìn, thẳng đến khi Khuynh Ảnh đi xa rồi, lúc này mới phản ứng lại. ( lũ háo sắc a)
—————————-Phân cách tuyến——————————————————–
Rời đi Phác tiên ông, Khuynh Ảnh lúc này đang ở trong một rừng rậm um tùm không mục đích, từ trên cành cây nhảy ra. Khuynh Ảnh không biết nên nghĩ muốn cái gì, hoặc nên đi nơi nào, về phần cái tươi cười kia chẳng qua là không muốn mọi người vì ly biệt mình mà bi thương thôi.
Bỗng nhiên, Khuynh Ảnh thấy phía trước tựa hồ có người mặc hồng y đang khua loạn gì đó, hắn nghĩ không muốn gây rắc rối liền chọn đường vòng mà đi, ai ngờ người mặc hồng y kia cũng như mình. Vì thế bi kịch xảy ra, hai người đụng thẳng vào nhau, đều ngã xuống đất. (chẹp =.=)
Cũng may thời tiết là mùa thu, trên mặt đất phủ kín lá cây vàng óng, lại mềm, mang theo một cỗ khí tức mùa thu, phả vào trong lỗ mũi Khuynh Ảnh.
Ngã sấp xuống mặt đất không bị thương nặng lắm, Khuynh Ảnh liền bò dậy, nhìn xem là ai đã ngã xuống cùng mình. ( chồng em đấy)
Người kia mặc bộ quần áo màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/inuyasha-dong-nhan-khuynh-anh/2373476/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.