“Mẹ ơi, ô ô ô… mẹ, mẹ ơi” Một tiểu nam hài gầy yếu khoảng chừng hai, ba tuổi đang ôm một nữ nhân khóc thút thít. Mà người qua đường cũng không trách cậu ồn ào, chuyện như vậy điều cơ hồ phát sinh mỗi ngày ở cô nhi viện.
“Mẹ ơi, bọn họ nói, ô ô, ngươi không cần ta nữa, oa!!!” Nói xong câu cuối cùng, tiểu nam hài gần như khóc lớn hơn.
“Không có, như thế nào lại thế chứ, Ảnh nhi, ta đi mua kẹo đường cho ngươi ăn nha, ngươi phải ở trong này, không được đi đâu hết nha.” Thiếu phụ gầy yếu nhẹ lau nước mắt trên mặt nam hài, cũng lấy tay lau nước mắt trên mặt mình, trong giọng nói lộ ra cỗ bi ai.
“Hảo, mẹ mau trở về nhanh nha.” Tiểu nam hài mỉm cười, thúc giục thiếu phụ.
“Ân, mẹ đi nhanh sẽ về, Ảnh nhi nhớ tự chăm sóc bản thân nha.” Thiếu phụ nói xong đứng dậy, chậm rãi rời đi, dường như lưu luyến còn quay đầu lại nhìn, sau đó, bỗng trở nên quyết tuyệt “Ảnh nhi, mẹ đi rồi, nhớ tự chăm sóc bản thân cho tốt.” Thiếu phụ nói xong liền nhanh chân rời đi.
Ngay sau đó, tiểu nam hài dường như cảm thấy không đúng, cấp tốc chạy theo, muốn đuổi theo thân ảnh người thiếu phụ, nhưng trong chớp mắt, bóng dáng thiếu phụ biến mất, nam hài tự an ủi mình, nhưng thời gian trôi qua, bất an trong lòng ngày càng lớn, cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng, thương tâm đủ loại sập xuống đầu tiểu nam hài, tiểu nam hài không thể chấp nhận sự thật, liền hôn mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/inuyasha-dong-nhan-khuynh-anh/2373429/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.