Miroku hiện tại rất hạnh phúc, rất là thỏa mãn. Dù đối với hai xú tiểu quỷ cùng với một đứa bé thì có lẽ hắn không phải một vị phụ thân vĩ đại gì. Cho tới nay ở mặt ngoài hắn vẫn là bộ dạng bất cần đời như thế, nhưng trong lòng đã là đệ tử phật gia đầy khoan dung. Đối với sự tình của Inuyasha cùng Sesshoumaru, Miroku xem như là hiểu, hoặc nói là người biết nhiều nhất.
Cho nên, thời điểm Kagome ủ rũ tìm đến Miroku, pháp sư háo sắc cái gì cũng không nói, chỉ mỉm cười đưa nữ pháp sư đến một con sông nhỏ gần thôn.
Hắn hỏi Kagome.
"Kagome-sama có còn nhớ Naraku không?"
Kagome đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới trả lời.
"Như thế nào có thể quên. Cái tên xấu xa kia."
"Thứ cho tôi mạo muội, Kagome, ở trận đấu cuối cùng với Naraku kẻ mạnh nhất là ai? Cô còn nhớ rõ không?"
".... Chính xác mà nói, là Sesshoumaru đi."
"Vậy, tương đối mà nói, yếu kém nhất là ai?"
Yếu kém?
Kagome nhìn Miroku, mất hứng đô đô miệng.
"....Tôi, là tôi đi."
"Người Naraku dè chừng nhất là ai?"
"Kikyo.......không đúng....ngay từ dầu hắn quả thật sợ linh lực của Kikyo, nhưng là...... chưa đủ để nói là dè chừng........Chẳng lẽ, là tôi?"
Miroku không nói lời nào, Kagome liên tục lắc đầu.
"Không có khả năng, tôi chỉ kế thừa linh lực của Kikyo thôi. Tôi ngay cả năng lực tự vệ cũng không có.... Nhưng là.... Giống như quả thật có chuyện như vậy. Tôi cũng không rõ vì cái gì Naraku lại sợ tôi."
"Thứ Naraku sợ, không phải linh lực của Kagome-sama. Là tâm."
"Tâm?"
"Nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/inusess-vo-ai/1347679/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.